Có thể vì kích thước của Lăng Thạch Du quá lớn, quá trình đưa vào rất khó khăn khiến cô đau rơi nước mắt. Hắn cau có nhẫn nại, gân xanh nổi đầy trán, nhẹ nhàng đưa đẩy.

Hành hạ cò cưa hồi lâu, cuối cùng vật kia cũng thành công nằm hết trong sơn động thần bí.

Ngoài đau còn có tê… Vừa đau vừa tê, rất khó tả.

Bảo Châu chỉ muốn hắn rút quách ra cho xong nhưng cô không có quyền lên tiếng. Gương xấu của Vy Oánh còn đó. Chỉ một sai lầm, một lần tỏ thái độ với vị tổng tài kia mà mất không biết bao nhiêu cơ hội, tiền không kiếm được một xu. Lăng Thạch Du ở đẳng cấp khác so với các tổng tài nhỏ, cô không dám hành động ngu xuẩn.

Thôi thì đau một lần cho xong.

Bảo Châu tách rộng đùi hơn chút nữa, chỉnh lại tư thế ôm cổ hắn, sẵn sàng đón sóng to gió lớn.

Lăng Thạch Du dừng một chút tận hưởng thư sướng mê mẩn rồi bắt đầu lâm trận.

Sóng đánh tới nhẹ nhàng, từ tốn…

Từng con sóng nhỏ chậm rãi vỗ lên thuyền hoa nõn nà khiến con thuyền dập dềnh nhấp nhô trên mặt biển.

Tiếng hít hà sảng khoái vang lên bên tai. Chốc chốc, đôi môi mỏng lại hạ xuống một nụ hôn nhẹ.

Bảo Châu mờ mắt, ù tai, mơ màng… cố gắng chịu đau đớn, ngơ ngác vì tê tái mê ly bắt đầu xuất hiện xen lẫn những rát buốt thống khổ.

Sóng nhỏ dần biến thành sóng lớn liên tiếp xô vào mạn thuyền bức những tiếng rên rỉ trầm bổng bật ra.

Hai thân thể dán chặt không kẽ hở, dập dìu trong biển tình lênh đênh, cưỡi lên những con sóng trùng điệp dồn dập xô vào ghềnh đá.

Mùi pheromone, mùi mồ hôi bủa vây chóp mũi.

Âm thanh sóng vỗ hoà cùng hơi thở hổn hển vang vọng trong phòng.

Khi những đau đớn từ từ biến thành khoái cảm mê mẩn, bão tố ngừng lại.

Lăng Thạch Du rùng mình, ấn chặt mấy cái rồi gục xuống, hơi thở vỡ oà, toàn bộ trọng lượng đè lên Bảo Châu.

Hắn xong rồi.

Cô nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, hai đùi bất giác khép chặt, tay không dám buông khỏi cổ hắn.

Dư âm hoan ái mạnh mẽ khủng khiếp, cô cảm nhận rõ mạch đập thình thịch.

Nằm một hồi lâu cho đến khi hơi thở ổn định hẳn, Lăng Thạch Du mới nhấc người dậy. Mặt hắn cau có ghê gớm, mắt mờ mịt khác thường. Bảo Châu chưa kịp sợ hãi thì hắn đã hôn nhẹ lên môi cô.

Cô sửng sốt, tròn mắt nhìn.

Hành động không tương đồng với vẻ mặt.

Như vậy là hắn hài lòng hay không hài lòng về cô?

Nếu hài lòng, tại sao cau có ghê thế?

Nếu không hài lòng, hôn môi làm gì?

Lăng Thạch Du nâng hẳn người dậy, từ từ rút ra. Cô nhíu mày vì chuyển động tạo ma sát, hàng trăm tia lửa điện nhỏ toé ra, vừa thoải mái vừa đau.

Nơi đó trống không, cảm giác hụt hẫng xuất hiện. Một dòng chất lỏng từ từ bò ra khiến cô rúm người, thóp bụng mà không ngăn được, trái lại càng khiến nó chảy nhanh hơn.

Lăng Thạch Du nhìn chằm chằm thứ đang chảy ra.

Mặt cô nóng bừng, hai chân khép lại.

Lông mày hắn giãn ra một chút khiến cô nhẹ cả người.

Vậy là có máu.

Lăng Thạch Du rút giấy lau sơ sơ, ra phòng khách hút thuốc lá.

Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm, rón rén ngồi dậy nhìn thứ đã chảy ra, toàn thân chấn động.

Lòng cô nao nao buồn man mác.

Cô đã không còn là con gái, chính thức trở thành phụ nữ.

Trước kia cô tưởng mình sẽ giao phó lần đầu cho người mình thật lòng yêu thương, không ngờ…

Bảo Châu thu mình nằm lùi lên trên, tránh chỗ vết bẩn, kéo chăn đắp sơ sơ, chờ Lăng Thạch Du đi tắm trước. Cô cũng cần nghỉ ngơi vì bên dưới rất đau. Nếu không đau thì làm chuyện này quả thực rất thoải mái.

Nghe nói chỉ đau lần đầu, đến lần thứ hai sẽ không đau nữa.

Cô hú vía, đồng thời thấp thỏm hy vọng.

Nếu Lăng Thạch Du chịu làm lần hai với cô nghĩa là hắn cũng hài lòng, cô sẽ được cho tiền tươi thóc thật, một bước đổi đời. Mông Vũ nói nếu hắn không cho cô tiền ngay sau khi xong thì trở về Dịch Trung cũng cho vì Dịch Trung đã chiếm được chỗ tốt từ hắn.

Có vẻ giả thiết của Mông Vũ rất có căn cứ vì Lăng Thạch Du khó tính, khó đoán ghê gớm, còn ít nói.

Bảo Châu nằm nghĩ miên man một hồi thì thiếp đi. Đến khi giật mình tỉnh lại thấy Lăng Thạch Du đang ngồi bên giường, một tay đặt lên vai cô.

- Lăng tổng…

- Tắm đi. - Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Cô luống cuống ngồi dậy, oán hận mình quá vô duyên, cũng không ngờ mình có thể ngủ trong tình huống này. Cô vội quấn khăn che chắn chút đỉnh, lấy đồ rồi vào nhà tắm.

Bên dưới vẫn rất đau, di chuyển khó khăn. Cô rón rén tắm rửa, không dám kề cà quá lâu.

Giờ ra ngoài mà hắn đã bỏ đi thì quả thực thất vọng không thể tả.

Cô mặc đồ mới lấy trong túi Mông Vũ đưa, cảm thấy má mì thật chu đáo. Chiếc túi nhỏ thần kỳ chỉ có một ít đồ nhưng toàn thứ cần thiết. Cho cô tự chuẩn bị chắc cô bỏ linh tinh vào, cái cần thì không có, cái có thì không cần.

Khi Bảo Châu đi ra, Lăng Thạch Du đang nằm trên giường xem điện thoại. Hắn chỉ mặc độc một chiếc quần nhỏ, thân thể cường tráng phô diễn toàn bộ, khiến cô mặt đỏ tim đập.

Ga giường đã được thay mới, chắc hắn gọi phục vụ phòng.

Bảo Châu rón rén đi lấy nước uống, ra phòng khách không thấy áo lót và váy của mình. Có lẽ phục vụ mang đi giặt luôn rồi.

Cô hồi hộp quay lại giường, rụt rè nằm xuống, cách Lăng Thạch Du một đoạn.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, tắt điện, kéo chăn đắp, nhắm mắt ngủ.

Tim Bảo Châu đập thình thịch, hoan hỉ trào dâng. Chắc chắn Lăng Thạch Du sẽ làm tiếp lần nữa. Hắn hài lòng về cô. Tương lai sáng sủa rồi.

***

Gần sáng, Bảo Châu thức giấc trong ngực Lăng Thạch Du, thấy mình đang bị hắn sờ soạng, cọ xát.

Cô ngoan ngoãn nằm im, sau đó ôm hắn, để hắn tuý ý vần vò.

Lần thứ hai quả thực khác biệt so với lần đầu.