Cô càng thở mạnh, động tác của hắn càng dữ dội, sờ soạng linh tinh khắp chỗ, tuột váy xuống dồn lại ở eo. Thân thể không còn vải vóc che chắn, tay hắn trượt đến đầu chà lên da thịt đến đó.

Áo tắm của hắn bị kéo phanh vạt, da thịt dán sát cọ trực tiếp vào nhau khiến tim cô nhói lên từng hồi, lồng ngực nghèn nghẹn nao nao. Cơ thể hắn cứng như đá tảng, thân nhiệt cao khiến cô ngạc nhiên và quẫn bách.

Quá nhiều kích thích mạnh đến cùng lúc thôi thúc mật hoa rỉ ra. Sự khao khát khiến cô to gan hơn, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve vai và lưng hắn.

Lăng Thạch Du vội vã cởi áo tắm buông rơi xuống sofa, thân trên trần trụi hoàn toàn, thân dưới vẫn đang được một phần áo che chắn. Khi hắn ôm lại lần nữa, không còn gì ngăn cản giữa họ.

Bảo Châu tì cánh tay lên vai trần, ngực và bụng ấp lên ngực hắn, eo lưng bị đôi tay lực lưỡng cuốn lấy, siết chặt khiến trái tim cô thổn thức.

Thật đáng sợ!

Thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn có chút mong đợi vì lửa cháy quá mạnh, mật hoa rỉ ra mỗi lúc một nhiều.

Lăng Thạch Du ngoạm môi cô, ngấu nghiến hôn. Cô ngoan ngoãn nhận hết cuồng nhiệt, hé miệng đón gấp gáp ướt át, nhẹ nhàng sờ vai lưng trần, to gan luồn một tay vào tóc gáy hắn.

Thứ kia cứng nóng doạ người, cạ cạ vào đùi cô.

Lăng Thạch Du khó chịu vì váy kẹt ở eo cô khiến những ve vuốt không liền mạch, hắn nhấc Bảo Châu đứng dậy, tụt váy xuống rồi lập tức kéo cô ngồi khóa chặt lên đùi mình. Áo tắm của hắn bị hất văng sang một bên.

Bảo Châu chỉ còn lại quần nhỏ, tư thế khoá ngồi khiến nơi tư mật áp trực tiếp vào thứ nóng hổi kia. Cô hốt hoảng kêu khẽ một tiếng. Có điều âm thanh tắt lịm khi trông thấy ánh mắt rực lửa có phần dữ tợn của Lăng Thạch Du.

Hắn đã tới giới hạn kiềm chế, sắp bùng nổ.

Nếu cô dám chống cự, chắc chắn sẽ chọc hắn tức giận.

Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời vẫn cau có bất chấp hiện tại họ đang làm chuyện thân mật vượt qua mọi giới hạn.

Toàn thân Bảo Châu đỏ rực, nóng bừng bừng, lửa đốt trong ngực khác hoàn toàn lửa dục nơi thân dưới.

Cô là phụ nữ còn khó chịu, đừng nói Lăng Thạch Du là đàn ông.

Hắn vẫn hôn núi tuyết, lướt tay khắp nơi nhưng lồng ngực phập phồng và cử động bứt rứt ở hông khiến cô biết hắn muốn lắm rồi.

Cô không dám liếc nhìn thứ kia, quá sợ phải trông thấy. Hình như nó rất to. Cô sợ đau.

Vừa nghĩ đến đó, Lăng Thạch Du đột nhiên đứng phắt dậy.

- Á…

Bảo Châu bị hắn bế thốc lên, hoảng hốt ôm chặt cổ, câu chân lên hông hắn cho khỏi ngã. Hắn cứ thế vững vàng bế cô mang vào phòng ngủ.

Tim cô vọt lên cổ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại căng thẳng, sợ hãi tột cùng.

Đến rồi…

Bao ngày chuẩn bị cho giờ phút này, cuối cùng cũng đến.

Khi Lăng Thạch Du đặt cô xuống chiếc giường trải ga trắng tinh, những lo sợ vô lý trào dâng.

Lỡ máu không chảy thì sao?

Lỡ chỗ đó quá rộng so với hắn…

Bảo Châu liếc xuống thân dưới Lăng Thạch Du, hít khí, trợn mắt.

Cái gì vậy?

To kinh khủng.

Cô chưa từng nhìn trực tiếp thứ đó của đàn ông, hiện tại sốc hoá đá, quên luôn phải lấy lòng Lăng Thạch Du, không được phép khiến hắn mất hứng. Cô cứ trơ mắt nhìn cái đó, sợ hãi nhích về phía đầu giường.

To thế… cô chết mất.

Khoé miệng hắn nhếch lên rất nhẹ, dường như cười vào sự ngớ ngẩn của cô. Thân thể cường tráng đổ lên giường vây hãm cô bên dưới. Cảm giác bức bách lập tức ập tới.

Bảo Châu sợ chết khiếp, không cử động, ngừng suy nghĩ. Lửa nóng dường như nguội bớt, thân thể trắng nõn run nhè nhẹ.

Lăng Thạch Du từ từ hạ người đè lên cô, cưỡng chế tách hai chân ra. Ánh mắt hắn cao ngạo, khinh khỉnh, sắc mặc cau cau giống như đang khó chịu bất chấp một tầng hơi nước mờ nhạt dục vọng loang loáng bên trong. Dù thèm muốn, rất gấp thì hắn cũng không phải kẻ dễ hầu hạ.

Môi hôn môi, tay hắn chộp lấy núi tuyết vò mạnh. Bảo Châu đi hết từ sửng sốt này đến kinh ngạc khác, rụt người rên khẽ, nức nở trong cổ họng mà không dám khóc.

Sợ quá…

Toàn thân cô đỏ như máu, biểu tình mê loạn.

Lăng Thạch Du thở ồ ồ, mắt như loé lửa, luồn tay xuống xé toạc quần nhỏ của cô.

Chiếc quần gợi cảm khá nhiều vải giống như giấy trong tay hắn, roạt roạt hai cái đã tan nát, rơi sang một bên.

Hắn nắm đùi cô, tách sang hai bên, nhìn xoáy vào vị trí đó.

Bảo Châu xấu hổ phát điên, hai tay ôm mặt.

Lăng Thạch Du lướt tay trên hai đùi, vuốt lên hông, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo nuột nà phẳng phiu rồi đổ người nằm vào vị trí.

Quá trình đã quá dài, quá hành hạ, nụ hoa giãn rộng, mật từ từ chảy ra. Kết thúc thôi…

Cái gì đến sẽ phải đến.

Bảo Châu bám vai hắn, nhìn khuôn mặt cau cau đang kề ngay bên trên. Hắn chống một tay lên….

Cô giật thót mình khi cảm giác ấm nóng trơn láng xuất hiện.

Những lần đầu tiên đều đang bị hắn trắng trợn cướp đoạt, không ngừng đẩy cô đến giới hạn của sửng sốt và sợ hãi.

Chỉ còn một bước cuối cùng, cô sẽ chính thức thuộc về hắn, trở thành đàn bà.

Bảo Châu rụt rè ôm cổ Lăng Thạch Du, chờ đợi sự hung bạo và một cơn đau xé đôi thân thể. Hắn nhíu mày nhìn sâu vào mắt cô, hạ xuống một nụ hôn nhẹ.

Vũ khí đã lên đạn. Hắn chống khuỷu tay hai bên người cô, từ từ ấn vào.

- Ưm…

Bảo Châu rúm lại, gồng cứng vì đau, mắt mở to, toàn bộ cảm giác dồn xuống nơi đó.

Sơn động trinh nguyên lần đầu tiên bị xâm nhập, ngoài đau đớn chỉ có trướng căng khó chịu.

- A… - Một tiếng rít trầm khàn bật ra, lông mày hắn nhíu chặt, ánh mắt tan rã.

Hắn khó chịu sao?

Bảo Châu sợ hết hồn, cố thả lỏng.

Rất từ từ, thứ kia đi vào cơ thể cô, đau kinh khủng. Cô rên mấy tiếng, cắn chặt môi.

Lăng Thạch Du thở mạnh, hôn nhẹ khiến cô buộc phải đón lấy môi hắn. Hiện tại tất cả cảm giác đều không rõ ràng, chỉ còn cơn đau đáng sợ bên dưới vô cùng sắc nét.

Hoá ra làm tình là thế này… góc nhìn này… mùi vị này…