Hơi thở của Lăng Thạch Du rất nặng nề, hai cánh tay cường tráng cuốn quanh cơ thể, nhấc cô lên đùi mình.

Bảo Châu luống cuống vịn vai hắn. Môi rời ra một chút lập tức bị hắn rướn theo ngậm lại, tham lam mút mát, gấp gáp tiến công. Mùi rượu vang trộn lẫn mùi thuốc lá tạo cảm giác nam tính nhưng vẫn thua xa mùi hương đặc trưng của đàn ông đang phả thẳng vào mặt, vào miệng cô, nôn nao ngây ngất.

Cô cúi xuống, hắn ngẩng lên, môi lưỡi dán chặt, dồn dập trúc trắc đưa đẩy không kỹ xảo. Cô chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, toàn bộ đều dựa vào sự dẫn dắt của hắn.

Ôm hôn một hồi, hắn bắt đầu sờ soạng eo lưng, vuốt ve nhè nhẹ.

Bảo Châu căng thẳng, thở hổn hển cảm nhận thứ kia đã căng lên, áp vào đùi mình.

Quá nhiều kích thích đánh tới cùng lúc khiến cô sợ hãi, tim đập thình thịch, cả người rúm lại.

Môi lưỡi hắn càn quấy không ngừng, hết mút lại liếm, chơi đùa đến nghiện.

Hai bàn tay nóng hổi bao lấy eo cô, miết lên xuống dọc sườn, vòng ra sau lưng xoa loạn, mấy lần trượt xuống mông. Thấy cô hít vào, nức nở khe khẽ trong cổ họng, hắn rút tay lên lưng, đụng phải khoảng lưng trần không được váy áo che chắn, sờ trực tiếp lên da thịt mềm mịn khiến cô xấu hổ và sợ hãi hơn. Hắn lại rụt tay xuống, vuốt nhẹ eo.

Tuy nhiên sức hấp dẫn của đụng chạm da thịt quá kinh khủng, Lăng Thạch Du không nhịn được ham muốn vuốt ve sờ soạng, một tay lướt lên, một tay trượt xuống.

Hắn thở dốc và nặng nề gấp bội.

Cô bị hắn doạ sợ, cũng hổn hển không ngừng, dứt khỏi nụ hôn cố hớp không khí.

Lăng Thạch Du hôn má, đôi môi mềm nóng hổi vội vã tìm xuống cổ.

- Ưm…

Da cổ mỏng, nhạy cảm, chưa từng bị đàn ông dúi mặt vào ngoạm nhẹ, rê mút, Bảo Châu bật ra tiếng nức nở khe khẽ.

Lăng Thạch Du ngừng động tác.

Cô sợ hết hồn, không muốn hắn hiểu lầm là cô khóc lóc bài xích, vội vã ôm chặt cổ hắn. Khi hắn ngẩng lên nhìn, cô lập tức hôn xuống, ép chặt ngực mình vào ngực hắn, cố gắng lấy lòng.

Hành động to gan nhưng hôn môi rất vụng về, không biết cách, lại sợ vì ngơ ngác quá khiến hắn mất hứng, cô càng gấp hơn.

Lăng Thạch Du nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, bóp cằm cưỡng chế cô dừng lại mấy giây. Hắn cau có nhưng không khó chịu, đôi mắt đã phủ một tầng hơi nước mơ hồ xoáy vào mắt cô đóng băng thân thể. Tay kia khẽ xoa xoa lưng như trấn an.

Không hiểu sao Bảo Châu có ảo tưởng đôi mắt lạnh lẽo kiêu ngạo kia đang nói: Đừng sợ, ngồi im là được.

Cô không dám cử động, ôm chặt cổ hắn hơn, áp sát cơ thể vào hắn, khẽ cọ để chứng tỏ mình không ghét bỏ, chẳng qua quá căng thẳng và không biết cách làm.

Lăng Thạch Du buông tay khỏi cằm cô, trượt xuống sờ cổ, lướt lên bờ vai trần, vuốt ve cánh tay, mắt dán vào cô như thăm dò, như nhắc nhở. Cô ngồi im chịu trận, hai đùi khép chặt, hạ thân từ từ nóng lên.

Hắn nghiêng đầu, một lần nữa hôn cổ.

Lần này cô hơi ngửa lên cho hắn dễ dàng hành động. Môi mềm mơn man, hơi thở nóng rực phả vào da thịt khiến toàn thân run rẩy khe khẽ.

Động tác vuốt ve lưng dùng lực mạnh dần, từ xoa thành miết khiến cô cảm nhận rõ những vết chai trên tay và lòng bàn tay nóng rực. Hắn hôn hai bên cổ, rải xuống xương quai xanh, xuống thấp hơn nữa…

- Ưm…

Bảo Châu rụt người thở hổn hển, cắn môi để không phát ra những âm thanh kỳ cục. Hạ thân từ từ nóng lên vì những nụ hôn nửa mềm mại nửa hối hả in lên phần da ngực đang lộ ra ngoài.

Dường như kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn, bàn tay trượt xuống bóp mông, sờ đùi cô, miết mạnh khiến váy bị kéo lên. Đùi hở một đoạn dài trắng muốt. Hắn luồn tay vào trong váy, bóp mạnh phần đùi non mềm.

- A…

Bảo Châu sợ hãi muốn nắm cổ tay hắn cản lại sự tấn công mạnh bạo nhưng vừa hạ tay xuống thì dây áo bị gạt khỏi vai, trái đào non mềm lộ ra quá nửa. Hắn ngấu nghiến gặm, mút vội vã và kịch liệt. Thứ cứng rắn kia ép vào đùi, tim cô đập thình thịch căng thẳng tột cùng.

Lăng Thạch Du nghe lấy nhưng dường như không nhịn được nữa, dứt khoát tuột dây áo bên kia, kéo cả áo ngoài áo trong của cô xuống.

- Á…

Núi đồi trắng tuyết lộ rõ trước ánh nhìn hau háu dữ tợn. Mặt Bảo Châu đỏ như gấc chín, nụ hoa bên dưới thắt chặt.

Hắn bất động mấy giây chiêm ngưỡng cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mỹ, rồi bao lấy hai trái đào hồng mềm mại, từ từ xoa bóp, vê nụ đào.

Cảm giác tê tê truyền xuống hạ thân, lửa bắt đầu cháy lên.

Bảo Châu choáng váng đầu óc, ôm cổ hắn, tự cấu chặt tay để ngăn mình không đẩy ra.

Quá xấu hổ!

Cảm giác quá lạ lẫm…

Thoải mãi vô cùng và hoảng sợ.

Cô đã mất hàng rào phòng thủ đầu tiên, bị Lăng Thạch Du nhìn thấy núi non xấu hổ, sờ trực tiếp lên, còn đang mân mê ve vuốt nhào nặn như tận hưởng, như tìm tòi. Chốc chốc hắn liếc biểu cảm trên mặt cô.

Ước gì hắn đừng cau có nữa…

Ước gì cô đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, để có thể tự tin hơn, bớt sợ hãi, đỡ xấu hổ…

- A… đừng…

Bảo Châu buột miệng kêu, giật thót mình khi Lăng Thạch Du ngậm lấy núm đào.

Nóng, ấm, ướt…

- Không…

Cô xấu hổ quá, gục đầu xuống, vô tình cụng nhẹ lên đầu hắn, bị tóc hắn quét vào trán và mặt.

Tiếng hít hà vô thức phát ra vì những tác động ngày càng mạnh bạo lên đỉnh núi trắng tuyết. Bảo Châu cắn môi, cố ngăn mình nói “không”, “dừng lại”…

Khi hắn chuyển từ bên nọ sang bên kia, cô rụt người hơi quá. Lăng Thạch Du ôm lưng, cưỡng chế cô ưỡn ngực lên. Mặt hắn ấn sâu hơn, môi lưỡi hoạt động cuồng nhiệt. Bảo Châu vô thức cấu lưng hắn, sốc đờ đẫn vì sự thư thái truyền từ đỉnh núi xuống hạ thân, đốt lửa tình le lói cháy lên.

Chưa bao giờ cô trải qua cảm giác nào tương tự thế này, cũng chưa từng ham muốn nhiều như vậy.

Sự sợ hãi bị sửng sốt và thích thú đè nén, phai nhạt bớt, chỉ còn lại ngơ ngác khi trải nghiệm kích thích thầm kín lần đầu trong đời.