Ánh mắt Lăng Thạch Du lia về phía cô rồi dán chặt lên đôi vai trần, lướt xuống bộ ngực trắng ngần lấp ló, xuôi theo đường cong trượt xuống eo. Hồi nãy cô mặc áo choàng lông bên ngoài, không hở vai hở ngực, Lăng Thạch Du không nhìn nhiều xuống thân, chỉ nhìn mặt. Giờ cởi ra, hắn mới chiêm ngưỡng kỹ.

Bảo Châu xấu hổ cúi đầu, lắp bắp:

- Nước… nước sắp đầy rồi ạ.

Lăng Thạch Du không trả lời, không động đậy.

Cô lén lút nhìn lên, mặt nóng ran khi chạm phải ánh mắt sắc như dao, lại vội cúi xuống. Cảm tưởng hắn dùng ánh mắt mổ xẻ từng tấc trên thân thể cô, sờ soạng lung tung. Da gà nổi lên, hai tay siết chặt, cô cứ chôn chân tại chỗ không biết nên làm gì.

Cái nhìn của hắn không sống sượng, không dâm dê, không sỗ sàng… đường đường chính chính mà đánh giá. Biểu tình cau có phảng phất chút khinh khỉnh, không hiểu là thưởng thức nhiều hơn hay coi thường nhiều hơn, khiến cô hoang mang.

Mông Vũ nói cô là gu của hắn…

Bảo Châu lấy hết can đảm nhìn lên, đang định nhắc hắn đi tắm lần nữa thì Lăng Thạch Du đứng dậy. Cô vội ngậm miệng.

Hắn bước tới gần, đánh mắt, hất đầu nhẹ. Đôi mắt kiêu căng ngạo mạn như biết nói, khiến Bảo Châu hiểu ngay:

- Vâng.

Cô hấp tấp tránh sang một bên cho hắn vào phòng ngủ rồi đi tới sofa ngồi nghiêm chỉnh. Ngồi xong không biết mình có hiểu đúng ý hắn không.

Cô nghĩ hắn không cần cô luẩn quẩn quấy rầy, muốn cô ngồi một chỗ cho đỡ vướng.

Lăng Thạch Du đứng bên giường cởi áo sơ mi, thả xuống rồi đi vào phòng tắm.

Bảo Châu không dám nhìn, cúi cằm mặt cậy móng tay.

Có điều chỉ nửa giây thoáng qua, hình ảnh thân thể cường tráng đã in vào não bộ, mặt cô lại nóng ran.

Hắn to con thật đấy. Cơ bắp nổi rõ…

Bảo Châu kêu khẽ một tiếng, vùi mặt vào lòng bàn tay. Sự lo sợ, căng thẳng quay trở lại. Tâm trạng cô thấp thỏm lên bổng xuống trầm, bấu víu vào hy vọng rằng hắn ưng sự trong sáng thật thà của cô. Giờ cô có ngơ ngác, ngớ ngẩn hắn cũng sẽ không quá xét nét, không bắt từng lỗi nhỏ.

Tiếng xả nước rào rào vọng ra.

Bảo Châu lục túi, lấy điện thoại xem, cố thả lỏng đầu óc.

Khoảng hai mươi phút sau, Lăng Thạch Du mặc áo choàng tắm đi ra, tay cầm khăn vò loạn đầu, lau khô rồi tuỳ tiện ném ở chân giường.

Hắn nghênh ngang ra phòng khách, sự thoải mái và thư giãn in trên khuôn mặt khinh khỉnh. Cau có nhạt bớt nhưng không mất hết.

Bảo Châu dán mắt vào hắn, chờ đợi mệnh lệnh nào đó.

Lăng Thạch Du lấy một chai rượu và hai cái ly rồi đi tới sofa.

Hắn ngồi xuống cạnh cô, rót rượu, đưa một ly cho cô.

Đôi tay nhỏ khẽ run, đón ly rượu mà như nhận hòn than nóng.

Hắn nghiêng ly cụng vào ly của cô, từ từ nhấm nháp rượu, ánh mắt “nhấm nháp” khuôn mặt cô.

Tim cô đập thình thịch, cổ họng nghèn nghẹn, hớp một ngụm rượu đắng chát. Cảm tưởng cái nhìn của hắn hoá thành hàng chục bàn tay nóng rực, sờ soạng khắp người, vuốt ve từ trên xuống dưới, hun cô nóng vã mồ hôi. Tuy nhiên sống lưng vẫn lạnh như kim chích. Sự lo sợ thường trực bóp chặt trái tim, khiến ruột gan co thắt từng cơn.

Chưa bao giờ Bảo Châu căng thẳng kỳ cục như hiện tại.

Rõ ràng biết Lăng Thạch Du ưng mình, thế mà không ngừng sợ hãi.

Hắn nhìn cái gì ghê vậy? Nhìn không chớp mắt, uống rượu vẫn nhìn. Chắc giờ toàn thân cô đỏ ửng, không riêng gì mặt.

Bảo Châu e sợ liếc qua rồi lập tức cụp mắt.

Hắn vẫn cau có, khinh khỉnh, chẳng hiền lành dịu dàng, chẳng tỏ ra chút thiện chí nào. Có thật hắn ưng cô không?

Lăng Thạch Du uống hết ly rượu, rót tiếp, rót thêm cho Bảo Châu.

Dù không muốn cô vẫn phải nhắm mắt uống hết nửa ly.

Thời gian như đóng băng, từng giây từng phút trôi qua chậm chạp kinh khủng, dằn vặt tâm lý, khiến cô chỉ muốn hắn làm gì thì làm luôn cho xong.

Hắn không vội, thong thả uống hết ly rượu thứ hai rồi dịch sang, ngồi sát vào cô.

Vai họ đụng nhau, tim Bảo Châu hẫng một nhịp, phải dùng toàn bộ định lực để ngăn mình không rụt người. Lăng Thạch Du quan sát từng biểu cảm nhỏ trên mặt cô, từ từ vòng tay ra sau, để lên thành sofa, dịch người tới gần hơn nữa.

Đùi dán sát đùi, vai cô đụng vào ngực hắn, mặt hắn kề ngay bên trên, hơi thở nồng đậm mùi đàn ông phả vào má, một cơn nôn nao trào lên. Không giống mùi nước hoa hồi nãy, đây mới là pheromone giống đực hàng thật giá thật, quyến rũ, khơi gợi, mê hoặc lòng người.

Bảo Châu từ từ nhìn lên.

Lăng Thạch Du rất đẹp trai.

Dù cau có, khinh khỉnh, mắt sắc… vẫn đẹp. Môi hắn đỏ rực, mũi rất cao, da rám nắng khoẻ khoắn không nhìn thấy lỗ chân lông. Cặp lông mày lá liễu đậm lúc nào cũng hơi cau cau. Đôi mắt như biết nói.

Họ nhìn nhau ở tầm gần, hắn cúi xuống, cô ngẩng lên, chỉ cách nhau một gang tay. Từng sợi lông mi cong vút của hắn cô cũng thấy rõ mồn một.

Bảo Châu từng có bạn trai hồi học cấp 3 nhưng đã quên cảm giác ngồi gần một người đàn ông là thế nào. Hồi đó cậu bạn kia cũng chỉ là thiếu niên mới lớn, không có khí tức và sự áp bức như Lăng Thạch Du, đã sớm phai nhạt khỏi trí nhớ… Giờ kề cận với hắn, dù không có tình cảm vẫn căng thẳng tột cùng.

Cánh tay hắn trượt từ thành sofa xuống, chạm vào lưng cô. Bàn tay nóng rực nắm lấy eo nhỏ.

Tim cô đập nhanh như trống trận, hơi thở trúc trắc, thân thể cứng ngắc gồng lên nhưng không chống được sức mạnh của đàn ông. Lăng Thạch Du chỉ dùng lực một chút cô đã bị ôm gọn vào ngực hắn.

Bảo Châu không thở nổi, tay đặt lên ngực hắn theo phản xạ, rồi sợ mình căng thẳng quá hoá ngu, đẩy hắn một cái thì đời tàn luôn.

Chỉ một tay hắn đã có thể ôm gọn cô, tay kia đặt dưới cằm, dùng lực ép cô ngẩng lên. Động tác không thô bạo, chậm nhưng cường ngạnh, không cho từ chối. Cô buộc phải nhìn hắn ở khoảng cách rất gần, bị hơi thở thoang thoảng mùi rượu vang hun bỏng mặt.

Hắn nhìn chằm chằm đôi môi xinh xinh đỏ mọng một hồi rồi nghiêng đầu hôn cô.

Ấm nóng, mềm mại… chạm nhẹ mơn man hai lần mới ngậm chặt. Lồng ngực cô cuộn lên một cơn xao xuyến bồi hồi, tim nhoi nhói thổn thức.

Vòng ôm đột ngột siết lại, hắn ghì gáy cô, ngoạm môi mút mát, lưỡi len vào giữa hai cánh môi. Nụ hôn trở nên ướt át và nóng bỏng khiến cô sửng sốt không theo kịp, thở hổn hển.

Hương rượu quyện mùi đàn ông theo đầu lưỡi trượt vào khoang miệng cuốn lấy lưỡi cô, quấn quýt dây dưa, ngọt ngào mê mẩn.