Cô được đưa tới spa lạ khá xa Ổ Kẹo, mát xa da mặt, kiểm tra sơ sơ chỗ kín đáo, dùng một chút nước hoa cho chỗ đó. Dù cũng từng nghe nói nhưng đây là lần đầu tiên Bảo Châu làm dưới sự hướng dẫn của nhân viên spa, toàn thân cô nóng bừng bừng, đỏ như máu vì xấu hổ.Mông Vũ không cho cô làm tóc. Trang điểm thì chỉ kẻ tí xíu lông mày, tô chút son, xức ít nước hoa dìu dịu. Y nói Lăng tổng chốt cô vì vẻ đẹp tự nhiên nên không cần phải trang điểm gì cả.Cô phải thay một bộ đồ lót gợi cảm vừa phải, không quá thiếu vải, bên ngoài mặc váy lụa hai dây, khoác thêm một chiếc áo lông mềm, đi guốc cao gót trong suốt.Khi bước tới trước gương nhìn chính mình, Bảo Châu sửng sốt thán phục mắt thẩm mỹ của Mông Vũ. Mỹ nữ trong sáng thuần khiết nhìn lại cô qua gương, mắt to tròn chớp chớp kinh ngạc.Mông Vũ đứng sau lưng, vuốt lại lông áo, mỉm cười:- Đây là gu của Lăng tổng… Trong sáng… sạch sẽ… tĩnh lặng… ngoan ngoãn… Không cầu kỳ, không loè loẹt, không hoa mỹ, không phô trương… Chính là sự nền nã tự nhiên này.- Sao má biết? – Bảo Châu ngạc nhiên, không ngờ Mông Vũ nhận xét về mình như vậy.- Vệ sĩ truyền đạt yêu cầu của Lăng tổng… nói cứ đơn giản như hồi sáng là được… Má biết ngay. Nghề của má mà… Mi không cần gồng, không cần sợ. Tự nhiên thế này là được. Cần nói thì nói, cần im lặng thì im lặng.Mông Vũ đưa cho cô một cái túi xách đơn giản mà sang trọng, căn dặn:- Trong này có đồ lót và váy… phòng xa. Còn có thuốc tiêu sưng… Son môi, đồ trang điểm sơ sơ… Bao cao su…- Sao nhiều thứ vậy? – Bảo Châu lo sợ. – Đi bao lâu?- Không biết. Lăng tổng giữ mi lại bao lâu, mi phải ở bấy lâu. Nếu Lăng tổng không cho tiền ngay, trở về Dịch tổng sẽ cho… Cứ dốc hết tâm can ra mà hầu hạ… Đừng để như Vy Oánh, mất bao nhiêu cơ hội chỉ vì một lần lỡ dại. Mi phải nhớ rõ, dù chuyện gì xảy ra trong phòng ngủ cũng không được phép tiết lộ. Dù Lăng tổng có sở thích kỳ dị đến mấy… cũng phải chịu. Rõ chưa?Bảo Châu gật gật, lo sợ bùng lên thiêu đốt lồng ngực, toàn thân lạnh ngắt, tay khẽ run.Mông Vũ khoác túi xách lên tay cô, chỉnh lại tư thế, vỗ lưng:- Nào… Thẳng lưng… Ưỡn ngực… Thở sâu… Nghĩ đến tiền. Nếu làm tốt, đời mi sẽ sang trang mới…Bảo Châu nuốt khan, cố gắng nghĩ đến tiền… Không cần nhiều lắm, chỉ cần đủ để trả viện phí cho mẹ đến khi bà phục hồi hoàn toàn… Chắc khoảng ba, bốn trăm triệu…Nhiều quá…Không nên tham lam. Cứ làm tốt cái đã.Cô hạ quyết tâm, theo Mông Vũ ra xe.Y đưa cô đến khách sạn ba sao ở ngoại thành, giao cho hai vệ sĩ đang đứng chờ trước cổng.Vệ sĩ hộ tống Bảo Châu vào trong, đưa lên tầng 8, phòng 8010.Hai vệ sĩ đứng bên ngoài không vào.Bảo Châu run rẩy, rón rén đi vào phòng, tần ngần một hồi ở gian ngoài.Căn phòng lặng ngắt như tờ, hình như không có người.Cô đánh bạo đi vào gian trong nhìn. Phòng ngủ không có người; nhà vệ sinh mở cửa, không bật điện.Lăng tổng chưa đến.Thở phào nhẹ nhõm, cô quay ra phòng khách, ngồi xuống sofa, hướng mặt ra cửa chờ đợi.Hàng ngàn thắc mắc thi nhau xuất hiện trong đầu. Bảo Châu cố nhớ mặt từng vị trong cuộc họp sáng nay, giả thiết Lăng tổng là người già nhất, xấu nhất để lát nữa không thất vọng mà để lộ ra mặt rồi khiến người ta phật lòng.Người già và xấu đó cô không thích một tẹo nào. Có điều, nơi này không phải chỗ để cô thể hiện cảm xúc. Lăng tổng như chúa một phương, vừa có tiền vừa có quyền, cao hơn nhiều bậc so với Dịch Trung.Mông Vũ nói họ thắng lớn, chắc chắn ký được hợp đồng béo bở. Vị Lăng tổng này chính là thần tài mang về cho Dịch Trung cả núi tiền, phải hầu hạ cẩn thận. Tương lai của cô cũng phụ thuộc vào đêm nay. Đời người chẳng có hai màng trinh để lãng phí, không được phép làm ẩu.Bảo Châu tự động viên mình, từ từ bình tĩnh lại, kiên nhẫn chờ đợi.Gần 11 giờ, tiếng tít tít vang lên, cửa mở, một người đàn ông đi vào phòng.Bảo Châu lập tức đứng dậy. Khi trông rõ mặt người này, cô sửng sốt mở to mắt, ngơ người, quên hết cả lễ nghĩa.Hắn bước vào phòng, ánh mắt như đóng đinh cô vào tường.Đây là người đàn ông đầu đinh đẹp trai, cực kỳ cau có, khinh khỉnh như cả thế giới nợ tiền mình… Người duy nhất trong cuộc họp nhìn Dịch Trung bằng ánh mắt mất kiên nhẫn và coi thường, giống như ông ta chỉ là con gián dưới chân, không thích có thể lập tức giẫm chết.Đây là người đã nhìn chằm chằm cô, khi cô nhìn lén thì bị hắn bắt gặp…Cô tưởng hắn chốt cô, sau đó cô tưởng mình nhầm.Thì ra hắn chốt cô thật.Thế còn Vy Oánh? Ai đã chọn Vy Oánh?Tại sao Vy Oánh nói người đàn ông đầu đinh chốt cô ta?Chẳng lẽ hắn vừa từ chỗ Vy Oánh tới đây?Hay hắn không phải Lăng tổng, Mông Vũ nhầm tên?Hắn bước vào giữa phòng, dừng lại đối diện với cô, lông mày khẽ nhướn. Sự cáu kỉnh loé trong mắt khiến Bảo Châu bừng tỉnh, lắp bắp:- Lăng… Lăng tổng?- Lăng Thạch Du.Giọng hắn trầm trầm, du dương, ẩn chứa hàng ngàn mũi kim băng giá, đâm vào sống lưng Bảo Châu.Là hắn, không có sự nhầm lẫn. Dù hắn có chọn cả Vy Oánh hay không, hắn cũng chốt cô.Bảo Châu vội cúi chào:- Lăng tổng… Em là Nghiêm Bảo Châu ạ.- Ừm…Lăng Thạch Du nới cà vạt, mở khuy áo vest, vẫn nhìn cô chằm chằm. Giống như buổi sáng nay, hắn cũng dùng ánh mắt sắc lẹm đó, khuôn mặt cau có đó mà đóng đinh cô, khiến cô vừa sợ hãi vừa hy vọng.Hắn hài lòng về cô.Nhớ lời Mông Vũ nói, Bảo Châu hít sâu một hơi lấy can đảm, bước tới muốn giúp Lăng Thạch Du cởi vest.Những đại nhân vật như hắn quen được hầu hạ, Bảo Châu vừa đưa tay lên hắn đã hiểu ý, xoay người đưa lưng về phía cô để cô tiện đỡ áo vest. Mùi nước hoa xộc tới, thơm nồng nàn xao xuyến, khiến Bảo Châu hít sâu mấy lần.Biết mình đang làm đúng, cô rụt rè hỏi:- Ngài… có tắm không ạ?- Có. Gọi anh.- Vâng… Để em chuẩn bị nước.- Ừ…Hắn tháo cà vạt đưa cho cô rồi đi tới sofa ngồi.Bảo Châu mang áo vest vào phòng ngủ tìm chỗ treo, tim đập thình thịch, tay run lên.Vest cũng thơm như người. Không biết hắn dùng loại nước hoa gì, ngửi mà nhộn nhạo trong ngực, cứ như ngửi pheromone của đàn ông.Cô hấp tấp vào nhà tắm xả nước nóng.Áo lông cản trở hành động, cô buộc phải cởi ra, tự ngại ngùng vì váy lụa hai dây khoét quá sâu, hở lưng quá nhiều.Sợ Lăng Thạch Du chờ quá lâu, xả được nửa bồn nước, cô đi ra nhìn.Hắn ngồi vắt chân chữ ngũ trên sofa, miệng phì phèo hút thuốc trông như ông vua con.