Người đàn ông xuất hiện trước cửa khiến cô rối trí.Hình ảnh quá khứ chồng lên hiện tại, bao nhiêu hồi ức tốt đẹp ùa về. Hắn mặc quần bò, áo phông, đội mũ phớt, không đeo khẩu trang. Khuôn mặt hoàn toàn lành lặn, không có sẹo sần như hồi sáng; đôi mắt trở lại màu đen quen thuộc; thân hình không còn lớp áo độn, vẫn dáng dấp cũ chẳng hề thay đổi. Huấn Nha… Bảo Châu trố mắt nhìn, tim nhói đau liên hồi, vừa tức vừa rung động. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương