Ôm hôn suốt mười phút đồng hồ, Huấn Nha nuối tiếc đẩy cô ra, thì thầm:- Quay lại quán đi. - Không… Em đi với anh. - Đừng điên. – Hắn dịu dàng vuốt má cô, giọng tràn ngập sự cưng chiều. – Xe cấp cứu và cảnh sát chắc đã đến rồi. Em phải quay lại đó ngay… Camera an ninh ghi hình hết, họ cũng không hỏi nhiều đâu. Cứ bảo em không biết anh, được cứu nên chạy theo cảm ơn nhưng mất dấu, không tìm. Nhớ chưa? - Không… - Bảo Châu cố chấp ôm hắn, muốn khóc tiếp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương