Nguyên Xuân la hét, giãy đạp như người quẫn trí.

Nguỵ Lạc xốc ả, nhấc nổi lên.

Ả vẫn chưa thoát được khỏi Nguỵ Lạc, cô phải chọc ả điên hơn nữa.

- Mày ra lệnh hả? Sớm thôi, mày sẽ chẳng còn gì, không thể ra lệnh cho ai. Mày sẽ giống Tuệ Phương… rơi từ trên trời xuống đất… phải tập quen với cuộc sống bình dân và không bao giờ lấy lại được hào quang từng có.

- Không…