- Đắt hay rẻ là chuyện của ả, tôi không phải thánh, không can thiệp được. Anh bảo ả tự tìm Lăng Thạch Du, hay bất cứ kẻ nào ả nghi ngờ, mà ra lệnh cho họ dừng.- Cái này… - Kẻ có dã tâm, có tiền, có gan làm ác… sẽ vì một câu “dừng lại” là dừng? Nghĩ đẹp quá nhỉ! Anh tưởng phá hoại không cần tiền à? Kẻ phá hoại sẵn sàng bỏ cả núi tiền để triệt hạ ai đó, sẽ không dừng cho đến khi đạt được mục đích. Mà mục đích của kẻ đó là gì, tôi làm sao biết được. Nguỵ Lạc cau mày, cố vớt vát nhưng chính anh cũng không tin vào lời mình nói: - Lăng Thạch Du yêu em rất nhiều, nếu em nói, hắn sẽ nghe… Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương