Không phải Lăng Thạch Du. Là Huấn Nha… Chỉ hắn mới có bản lĩnh làm những việc đó, thậm chí làm chu đáo gọn ghẽ, triệt hết chứng cứ. Tất cả những gì Tuệ Phương còn là ký ức, sự tức giận và những lời buộc tội vô căn cứ. Trong mớ bòng bong “thật – giả” lẫn lộn của ả, nếu không thể chứng minh Huấn Nha là đồ giả, vậy mọi lời cáo buộc khác chỉ là vu khống. Thật nham hiểm! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương