Tưởng chừng cô sắp ngất đến nơi thì có người đi tới dẫn họ ra ngoài.Bảo Châu theo các chị em về đến sofa, run rẩy ngã xuống đó, mặt mũi trắng bệch.Không riêng gì cô, Từ Ngọc, Bạch Nhu, Tiêu Sương và Vy Oánh cũng tái xanh tái xám. Chỉ riêng Nguyệt Nguyệt không sao.Mông Vũ sốt ruột muốn biết chuyện gì đã xảy ra, đang định hỏi thì bị vệ sĩ bên ngoài phòng họp vẫy. Y vội vã rảo về phía đó, khúm núm cúi đầu, ghé tai nghe vệ sĩ nói, sau đó mặt sáng bừng hoan hỉ.Nguyệt Nguyệt thì thầm, ánh mắt quét qua Từ Ngọc, Bảo Châu và Vy Oánh:- Ai? Ai được chọn? Vị đầu đinh kia nhìn ai?Bảo Châu khẽ run, không dám trả lời.Giọng Vy Oánh thỏ thẻ vang lên:- Em… Anh ta nhìn em.Bảo Châu sửng sốt.Từ Ngọc thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, vuốt ngực, muốn nói lại thôi. Chắc chắn chị ta cũng sợ tên đó, không muốn bị chọn.Nguyệt Nguyệt và Tiêu Sương vừa ghen tị vừa mừng cho Vy Oánh.Bảo Châu hoang mang khủng khiếp, quan sát kỹ đôi mắt sáng lấp lánh của Vy Oánh, nghi ngờ chính mình.Cô nhầm sao?Vì họ đứng cạnh nhau nên cô tưởng hắn nhìn cô?Hay hắn nhìn cả loạt, cân nhắc, lựa chọn giữa cô, Từ Ngọc và Vy Oánh.Mông Vũ quay trở lại, ngồi xuống nắm tay Vy Oánh, miệng ngoác tận mang tai, thông báo:- Mi được chọn rồi…Vy Oánh bịt miệng cười, mắt rơm rớm nước, mừng muốn khóc.Bảo Châu thất vọng kinh khủng, rơi từ trên mây xuống mặt đất.Cô nhầm.Cảm giác ghen tị và bất lực trào lên dữ dội.Mông Vũ quay sang các chị em khác:- Các mi vẫn còn cơ hội… Dịch tổng đang chiếm ưu thế… Hết ngày mới hết hy vọng.Bảo Châu cúi đầu cậy móng tay, cảm thấy mình ngu xuẩn và tự phụ thái quá. May mà lúc Nguyệt Nguyệt hỏi, cô không miệng nhanh hơn não tự nhận, nếu không giờ xấu hổ phát điên.Dịch Trung ra khỏi phòng họp, sắc mặt hoan hỉ, lập tức chụm đầu thì thầm kích động với phó giám đốc và luật sư. Cả ba người đều vui mừng, cười không khép miệng được. Cuộc họp lần này chắc chắn Dịch Trung sẽ giành được một miếng bánh béo bở.Tổng tài thứ ba được gọi, nhóm các sugar baby ăn mặc tự do đứng chờ bên ngoài.Một lát sau, các sugar baby đó đi vào phòng họp.Thế nhưng chỉ chưa đầy năm phút, cửa phòng họp mở, đám sugar baby bị xua hết ra ngoài trong hoang mang. Bị vệ sĩ áp tải tới thang máy, không được ngồi trong sảnh chờ nữa.Mông Vũ ác ý cười khẩy:- Biết ngay mà… Như lũ gái gọi.Nguyệt Nguyệt nhếch mép, hùa theo:- Bên đó không có kinh nghiệm, gom đại một đống tạp nham. Phó tổng còn là bồ của sếp tổng nữa cơ. Chắc ra sớm thôi.Y như rằng, chỉ một lát sau tổng tài kia và đám người dưới quyền lũ lượt kéo ra khỏi phòng họp, mặt mày xám xịt, oán khí ngất trời.Còn nhóm cuối cùng vào.Chắc bởi vì Dịch Trung đã được chốt nên nhóm cuối cũng ra rất nhanh, sau đó các vị tai to mặt lớn dẫn người rời khỏi phòng họp.Dịch Trung và cấp dưới đi tiễn. Sugar baby ngồi tại chỗ không được đi theo. Mông Vũ cũng bị gọi đi.Sau khi tiễn hết người, Mông Vũ hoan hỉ đưa sáu chị em ra xe, trở về Ổ Kẹo.Bảo Châu hoang mang không biết ngoài Vy Oánh, còn ai được chọn nữa không.Các sugar baby đối thủ có được chọn không?Dịch Trung có ký được hợp đồng không?Tại sao Vy Oánh được chọn nhưng không đi đâu cả mà theo họ trở về?Mông Vũ hưng phấn kinh khủng nhưng không tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ nhắc đi nhắc lại:- Tuyệt đối bí mật. Không bàn tán, không nói linh tinh… kể cả địa điểm tổ chức tiệc.Đó đâu phải tiệc trà. Đó là một cuộc họp tranh đoạt mối làm ăn giữa các tổng tài.Dịch Trung chiếm được chỗ tốt, Vy Oánh cũng vậy. Chỉ có Bảo Châu trắng tay ra về.Thôi thì cũng là một lần đi theo học hỏi kinh nghiệm.Mà kinh nghiệm xương máu nhất cô rút ra được là: đừng ảo tưởng và tự phụ.…Tối hôm đó, Vy Oánh và Tiêu Sương được trang điểm, làm tóc, ăn diện xinh đẹp rực rỡ, tiền hô hậu ủng đưa ra ngoài.Thì ra Tiêu Sương cũng được chọn.Bảo Châu nhìn theo hai chiếc xe sang trọng rời đi, lòng buồn rười rượi.Cô tự cười nhạo chính mình vì mâu thuẫn.Sợ hãi nhưng lại mong mỏi được dấn thân.Muốn nhanh nhanh kiếm đủ tiền để xin nghỉ việc, rời khỏi đây, trở về cuộc sống trước kia nhưng lại tiếc những xa hoa phù phiếm, tiếc những ngày nhàn hạ chỉ cần ăn rồi luyện tập, không phải đầu tắt mặt tối làm công cho người ta, nhìn sắc mặt đủ loại người.Cô đã hiểu vì sao nhiều người sa ngã, bất chấp tất cả để kiếm tiền như vậy.Sức mạnh của tiền bạc quá kinh khủng. Đứng trước nó, ai cũng bị cám dỗ, bị điều khiển, bị đè khuỵu gối cong lưng.Nhưng rõ ràng Ổ Kẹo không phải nơi có thể ở lâu. Cô không muốn tiệc này ngủ với người này, tiệc khác ngủ với người khác.Cô đã hiểu sự ghen tị và bất lực của Vy Oánh khi đi tiệc chiêu đãi đầu tiên. Mình ưng đối phương nhưng họ không thích mình, chọn người bên cạnh, cảm giác đó thật khó chịu.Cô không dám nghĩ đến chuyện mình có ưng người đàn ông đầu đinh hay không, chỉ tưởng hắn chốt mình, đến khi không phải còn nảy sinh hận ý với Vy Oánh. Vậy nếu sau này gặp được người vừa nhìn đã muốn gần gũi, sự ghen tức khó chịu còn lớn đến mức nào.Bảo Châu ngẩn người ngồi ở bể bơi đến chín giờ thì thấy xe của Mông Vũ lao vào biệt thự.Y vội vã xuống, chạy tới nắm tay cô kéo đứng dậy:- Đi… Đi với má… Mi được Lăng tổng chọn.- Dạ? – Bảo Châu sửng sốt, trợn tròn mắt.- Lăng tổng chọn mi… Mau đi…Mông Vũ lôi cô về phía xe.- A… Em… Quần áo… Mặt em…- Tới spa.Bảo Châu bị nhét vào xe, ngơ ngơ như bò đội nón.Mông Vũ lái xe vèo ra khỏi biệt thự, hưng phấn phun một tràng:- Mi được chốt từ sáng nhưng Dịch tổng cấm tiết lộ. Ta nói mi nghe, chúng ta thắng lớn rồi… Lát nữa xe khác trở về đón Nguyệt Nguyệt. Chỉ có Bạch Nhu và Từ Ngọc không được chọn. Lần này chúng ta vồ được bốn hũ vàng lận. Ha ha ha…Bảo Châu run như cầy sấy, thở hổn hển vừa sợ vừa mừng phát điên.Cô được chọn…Lăng tổng là ai?Cô được chọn rồi…Cuối cùng cũng đến ngày này.- Má… Em sợ quá… - Bảo Châu mếu máo.- Không sao. Mi còn trinh, Lăng tổng biết, sẽ nhẹ nhàng hướng dẫn. Cứ ngoan ngoãn nằm im là được. Chỉ đau một tí như kiến cắn thôi. Tiền… Hãy nghĩ đến một núi tiền… Tương lai sáng ngời phía trước. Ha ha…Biết thế nhưng Bảo Châu vẫn sợ.