Khoảng mười lăm phút sau, người đàn ông cầm file kẹp tài liệu đi ra, hất đầu ra hiệu cho các sugar baby của Trình tổng vào phòng họp.Dịch Trung lẩm bẩm với phó tổng của mình:- Lão thối họ Trình có hy vọng rồi.- Dịch tổng, đừng lo. Chúng ta lợi thế hơn.Bảo Châu siết chặt tay căng thẳng.Vậy là tổng tài phải có hy vọng được hợp tác người ta mới cho sugar baby vào.Mười phút sau, các sugar baby của Trình tổng đi ra, quay lại ghế ngồi, không thiếu một ai.Như vậy có ai được chọn không?Bảo Châu thắc mắc mà không dám hỏi.Người đàn ông cầm file kẹp tài liệu đi ra cùng Trình tổng và mấy nhân viên, lạnh lùng gọi:- Dịch tổng – Dịch Trung… Mời vào.Dịch Trung, luật sư và phó giám đốc lập tức đứng lên.Tim Bảo Châu vọt ra ngoài, hấp tấp nhìn Mông Vũ.Vì biết sugar baby không được vào cùng ngay nên Mông Vũ không vội, để Dịch Trung đi trước, sau đó mới ra hiệu cho sáu chị em đi tới đầu phòng chờ đứng.Bảo Châu thấy sắc mặt Trình tổng rất tốt, về chỗ ngồi lập tức chụm đầu cùng người của mình thì thầm bàn tán.Hai nhóm còn lại tỏ ra căng thẳng khi đối thủ có hy vọng, tia lửa điện bắn tung toé trong không trung.Bảo Châu chỉ mong thời gian kéo dài mãi để cô bình tĩnh hơn chút nữa. Thế nhưng rất nhanh, cánh cửa phòng họp mở, người đàn ông cầm file kẹp tài liệu hất đầu ra hiệu cho Mông Vũ.Y lập tức xua sugar baby.Nguyệt Nguyệt đi đầu, Bảo Châu ở gần cuối hàng. Họ nối đuôi nhau vào phòng họp.Vừa qua khỏi cánh cửa, giọng âm vang của Dịch Trung đã đập vào tai. Bảo Châu sốc vì không hiểu gì cả.Dịch Trung đang thuyết trình bằng tiếng Anh, nói nhanh như gió.Phòng họp có một cái bàn hội nghị tròn bóng lộn to khủng khiếp, xung quanh là mười người đàn ông ngồi cách đều nhau. Mỗi người họ có hai hoặc ba trợ lý kê ghế ngồi thụt lại phía sau. Họ vừa xem tài liệu để la liệt trước mặt vừa nghe Dịch Trung thuyết trình.Dịch Trung đứng nói, trông như một nghiên cứu sinh bảo vệ luận án tiến sĩ trước hội đồng.Sáu sugar baby được hướng dẫn đứng thành hàng sát tường, nhìn thẳng về phía bàn hội nghị.Tim Bảo Châu đánh trống điên cuồng, không cần phải nhìn ngang liếc dọc cũng trông thấy những vị tai to mặt lớn ngồi đó.Có hai vị tóc đã bạc trắng, trông uy quyền khắc nghiệt. Ba người nước ngoài trẻ tuổi hơn, khí chất ngời ngời. Một người khoảng ba mươi tuổi đẹp trai kinh khủng, nhìn như thái tử gia giáng thế.Bảo Châu cụp mắt, không dám nhìn thẳng quá lâu. Từ vị trí này, cô không thấy mặt bốn người còn lại.Dịch Trung cứ nói, chuyển từ phần nọ sang phần kia.Vốn tiếng Anh ít ỏi của Bảo Châu chỉ bắt được mấy từ xuất hiện nhiều là: dự án, vốn, đất, thiết bị, kế hoạch…Còn lại hoàn toàn không hiểu gì.Đã thế Dịch Trung còn nói nhanh như gió, như người nước ngoài, nghe giống tiếng chim hót, chỉ thấy hay, không biết nghĩa.Đứng một lát, họ được hướng dẫn đi sang phía đối diện.Bảo Châu đã hiểu vì sao Mông Vũ bắt họ đi giày mềm đế bằng. Nếu lúc này trong phòng vang lên tiếng lộp cộp do đế giày cao gót gõ xuống sàn gỗ thì gây chú ý một cách vô duyên, phá hoại bài thuyết trình trơn tru.Khi yên vị đứng ở chỗ mới, cô nhìn thấy mặt bốn vị còn lại. Hai người khá trẻ, hai người trung niên. Trong đó nổi bật nhất là người đàn ông đầu đinh.Hắn thu hút tầm nhìn của Bảo Châu từ những giây đầu tiên vì quá đẹp trai nhưng cực kỳ cau có.Lông mày hắn nhíu chặt, sắc mặt khó đăm đăm giống như cả thế giới nợ tiền hắn.Khi hắn nhìn lên, ánh mắt khinh khỉnh quét qua Dịch Trung và những vị khác, cảm tưởng bọn họ chỉ là con gián dưới chân, tuỳ thời có thể giẫm chết.Phải giàu có, quyền lực cỡ nào mới sở hữu ánh mắt và thái độ kia?Nhìn người này, Bảo Châu chỉ thấy sợ, không dám nảy ra bất cứ suy nghĩ xét nét nào. Cách ăn mặc, phong thái, từng cái nghiêng đầu liếc mắt cũng toát ra quyền lực ngút trời, vừa phú vừa quý.Nhiều người giàu rất thân thiện, tôn trọng người nghèo nhưng cũng có vô số kẻ giàu có trong bụng khinh thường chửi mắng mà miệng cười toe toét nói lời có cánh. Bảo Châu sợ nhất loại người đó. Chẳng thà họ cứ cau có khinh khỉnh như người đàn ông đầu đinh kia còn hơn.Ánh mắt hắn vô tình lướt qua các sugar baby, đụng ngay ánh mắt cô.Bảo Châu giật thót, vội cụp mắt xuống, tim vọt lên cổ.Chết rồi…Nhìn trộm, đánh giá người ta, còn bị bắt gặp.Cô không dám nhìn lên cho đến khi Dịch Trung ngừng nói, sột soạt giở giấy tờ, chuyển sang mục khác.Đoán chắc người kia đã thôi nhìn các sugar baby, Bảo Châu lén lút liếc.Người đàn ông đầu đinh đang lơ đễnh xoay bút, ánh mắt quét qua cô một lần nữa.Má ơi!Giống như ăn trộm bị tóm cổ, Bảo Châu muốn bỏ chạy.Hai lần nhìn trộm đều bị bắt gặp. Chắc cô chết!Khuôn mặt hắn cau cau khó chịu, mắt sắc lẹm như dao kề lên cổ, dù chỉ thoáng qua một giây cũng khiến cô sợ đổ mồ hôi hột.Hai tay cô bất giác siết chặt.Rõ ràng hắn không ưa các sugar baby. Họ làm hắn ngứa mắt.Bên trái cô, Từ Ngọc thở mạnh, cúi gằm mặt, tay khẽ run.Đến sugar baby có kinh nghiệm như Từ Ngọc còn sợ, Bảo Châu chưa từng va vấp, đứng vững được là tốt lắm rồi.Cô nghĩ bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài sớm thôi.Thế nhưng sau khi Dịch Trung trình bày xong, phải trả lời chất vấn, họ vẫn được đứng tại chỗ. Không có ai đến đuổi họ.Giọng nói của Dịch Trung lúc này căng thẳng hơn so với khi thuyết trình, bộ dạng khúm núm hiếm thấy.Bảo Châu không nhịn được, liếc người đàn ông đầu đinh.Lần này, ánh mắt lập tức bị hắn tóm sống tại chỗ vì hắn đang nhìn cô chằm chằm.Tim cô ngừng một nhịp, không dám rời mắt đi, cảm thấy băng lạnh bò dọc sống lưng.Cô đã bị chốt.Hắn nhìn không chớp mắt, nhìn như đóng đinh cô vào tường, khiến cô sợ hãi thở gấp. Khuôn mặt hắn vẫn cau có khó chịu, vẫn khinh khỉnh như coi thường sugar baby nghèo hèn và dơ bẩn nhưng Bảo Châu linh cảm mình “xong phim” rồi.Cô cụp mắt xuống, muốn tan biến vào hư vô.Rơi vào tay một kẻ dữ tợn như vậy, nói không sợ là nói dối.Hắn có vẻ rất khó hầu hạ, cô lại không có kinh nghiệm, lỡ khiến hắn phật lòng, kéo hoạ về cho Dịch Trung thì sao?Cầu trời hắn đừng chọn cô.Các chị em khác xinh đẹp như hoa, hơn đứt cô về mọi mặt cơ mà, làm ơn chọn người khác đi.Sao lâu thế mà không được ra?Bảo Châu liếc lên vài lần, lần nào cũng đụng ánh mắt hắn.Có lần hắn đang nhìn cô, có lần hắn liếc qua sau khi cô nhìn lên.Miệng cô khô khốc, toàn thân run bắn như đứng trên mây, nôn nao khó chịu.