Bảo Châu bắt đầu cuộc sống một mình, tự do, vô cùng mới mẻ và thoải mái.

Không cần thức khuya dậy sớm làm việc vất vả để kiếm mấy đồng lẻ.

Không cần nấu nướng phục vụ ai, thích ăn gì thì ăn. Nhà nhỏ, dọn dẹp mấy phút là xong, không mệt. Trừ lúc phải đi học, thời gian còn lại đều thoải mái, thích ngủ thì ngủ, ngại nấu cơm thì ra ngoài ăn vớ vẩn.

Nếu mẹ khoẻ trở lại, được về nhà, tiền viện phí không canh cánh trong lòng, cô sẽ chẳng còn áp lực gì. Tiền có thể từ từ kiếm, tiêu tiết kiệm một chút là được.

Nếu cô không yêu Lăng Thạch Du, cuộc sống như thế này đúng là thiên đường.