Lăng Thạch Du há hốc miệng, bão tố phun từ mắt ra ngoài, sát khí trồi lên sụp xuống, mặt vặn vẹo liên lục trông vô cùng đáng sợ.

Nguyên Xuân rụt vai, hít sâu giữ can đảm:

- Chúng ta đều uống say… Mình dìu cậu lên đến phòng thì không trụ được. Chúng ta ngã xuống thảm. Cậu đè lên mình rồi…

Ký ức theo từng lời ả hiện ra rõ nét giống như bàn chông chà vào tim cô.

Nguyên Xuân tận hưởng sự đau đớn trong ánh mắt, trên khuôn mặt cô, cười gượng đóng vai nạn nhân.