Bảo Châu lao xuống cầu thang, trượt ngã ở mấy bậc cuối cùng. Cú ngã rất nặng, cơn đau ở chân khiến tai cô ù ù, nước mắt chảy chan chứa khắp mặt.

Cô cố gắng bò dậy, lặc ra khỏi biệt thự, dùng hết sức bình sinh chạy ra cổng.

Cô muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nơi này giống như có núi lửa sắp phun trào, nếu không lập tức thoát thân sẽ bị thiêu chết.

Cẩn Minh thấy cô thất thểu chạy ra, nước mắt dàn dụa, biểu cảm hoảng loạn thì lập tức đoán được chuyện đang xảy ra trong biệt thự. Y mở cổng sẵn, ánh mắt chứa đựng sự thương hại.