- Em dám đấy. Nếu Nguỵ Lạc, một lần nữa nói thật… Em không nhìn thấy vết thương, thuộc hạ của anh cũng không thấy, mọi chuyện chỉ trùng hợp… thì Nguỵ Lạc chính là ân nhân của em. Anh đã làm gì? Chưa bắt được Sở Ninh, chỉ vì nghi ngờ… anh xông vào đánh anh ấy… Anh đánh người đã cứu em. Ngược đời! Lẽ ra anh phải cảm ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy, em bị xe đâm thành dạng gì rồi.

Lăng Thạch Du gầm lên:

- Nó bán em, em còn giúp nó đếm tiền? Em tin nó, không tin anh?

- Em tin anh, anh điếc à? Đừng có hét vào mặt em. Người của của anh nhìn nhầm… Đây là sự nhầm lẫn mà không ai cố ý. Chưa rõ trắng đen anh đã đánh người rồi…

- Em xót nó? Vì anh đánh nó, em dám quát anh?