- Không phải đâu. – Nguyên Xuân vừa lau máu mũi cho Nguỵ Lạc vừa nói đỡ. – Nguỵ Lạc tốt bụng, đường hoàng… Anh ấy không làm chuyện đó… Cậu điều tra kỹ chưa? Bắt Sở Ninh đối chất chưa?- Bắt được thì tôi đã lôi luôn tới đây. Nó hốt hoảng chạy trốn điên cuồng như tội phạm bị truy nã, suýt gây tai nạn lần nữa. Nếu không nhận tiền làm chuyện bẩn thỉu, việc gì phải trốn.Sự nghi ngờ trào dâng trong mắt Bảo Châu theo từng lời Lăng Thạch Du nói. Nguỵ Lạc hoảng hốt, ra sức thanh minh:- Không… Anh thề, anh không thuê ai cả. Chuyện này là trùng hợp… Chắc Sở Ninh suýt gây tai nạn, sợ quá nên bỏ chạy. Bảo Châu… Làm ơn tin anh. Anh thề… Nếu anh nói dối, bà ngoại anh chết không nhắm mắt.Nghi ngờ bay biến, Bảo Châu quay lại nhìn Lăng Thạch Du. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương