Sáu chị em thử áo sơ mi và chân váy. Có người vừa luôn, của Bảo Châu hơi rộng bụng một chút.Mông Vũ đánh dấu lại để sửa.Thử quần áo xong, Mông Vũ dặn dò thêm một lượt nữa.Bảo Châu không tưởng tượng được tiệc trà này sẽ diễn ra như thế nào nhưng không dám hỏi Nguyệt Nguyệt vì chị không được phép nói chi tiết về tiệc trà trước.Khi sáu chị em được thả về, Nguyệt Nguyệt truyền thụ kinh nghiệm cho mọi người:- Không cần quá căng thẳng. Chúng ta đến đó cho họ nhìn. Ai được chọn là may mắn. Không được chọn cũng chẳng sao. Bảo làm gì thì làm nấy, không được tò mò tọc mạch nhìn ngang ngó dọc, không được săm soi thả thính cợt nhả… Tóm lại không gây hoạ là tốt rồi. Đặc biệt, không được trông mặt mà bắt hình dong. Có chị từng được một người bỏng nửa bên mặt chọn. Cứ tưởng rơi vào hố lửa, nào ngờ một bước lên tiên. Làm tình nhân mà sướng như bà hoàng, được buff cho thành diễn viên nổi tiếng, giờ kiếm bạc tỷ dễ như chơi.Các chị em lo lắng nhưng bị sự hứng khởi của Nguyệt Nguyệt ảnh hưởng, cũng bắt đầu nuôi mộng đổi đời.Bảo Châu chưa từng đi tiệc nào, không mường tượng nổi. Chắc lúc đó cô sẽ căng thẳng muốn chết.Thời gian còn lại trong ngày, cô như người trên mây.Tối hôm đó, cô nằm trên giường, phiền chán vì Đổng Mịch cứ làu bàu lẩm bẩm cố moi chuyện từ cô và Vy Oánh.Vy Oánh giả câm giả điếc, đeo tai nghe vào. Bảo Châu học theo, giả vờ ngủ, đầu loạn như ma, lo sợ.Vì quá lo, cô ngủ chập chờn, sáng dậy trạng thái không được tốt lắm.Đúng giờ, Mông Vũ đưa chuyên viên trang điểm làm tóc đến. Mỗi sugar baby được hai người phục vụ. Họ trang điểm nhẹ nhàng nền nã, không tô vẽ linh tinh. Móng tay cắt tỉa gọn gàng, giũa kỹ càng, sơn bóng. Tóc thì mỗi người một kiểu.Bảo Châu được dóc tóc con rết cầu kỳ, trông vừa trẻ vừa sang.Sau đó họ thay váy công sở, được Mông Vũ đích thân xức nước hoa cho.Mỗi người một loại nước hoa, lọ nào lọ nấy đẹp long lanh, toàn các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, giá cũng ở trên mây.Mông Vũ lẩm bẩm giải thích về chuyện người hợp nước hoa, khí chất như thế nào đi cùng nước hoa như vậy. Bảo Châu nghe như vịt nghe sấm, chỉ cảm thấy nước hoa mình được xức thơm dịu ngọt ngào pha chút thanh mát dễ chịu, muốn ngửi mãi thôi.Hôm nay Mông Vũ mặc vest, tóc vuốt keo đơn giản, đeo một cặp kính không độ gọng trắng trông như thư ký tổng tài trong phim. Đặc biệt, y luôn nói tiếng thủ đô chuẩn chỉnh, tạo cảm giác nghiêm trang khiến các chị em không dám cười đùa cợt nhả.Khâu chuẩn bị hoàn tất, họ theo Mông Vũ ra xe, tới khách sạn Thanh Dực – một trong những khách sạn đắt nhất thủ đô.Bảo Châu choáng ngợp, cảm thấy giống như mình đang ở trong một khu nghỉ dưỡng xa xỉ. Những chỗ như thế này cô chỉ thấy trên tivi, chưa bao giờ được đặt chân đến.Họ tới sớm, phải ngồi trong xe chờ.Đúng 8 giờ 30, Mông Vũ cho mọi người xuống xe, vào khách sạn.Ở đại sảnh có người của Dịch Tổng chờ sẵn. Mông Vũ cúi chào lia lịa. Sáu sugar baby làm theo y, không cần biết ai với ai, y cúi thì lập tức cúi chào. Họ được phát thẻ nhân viên đeo lên cổ, được vệ sĩ đưa lên tầng ba.Tim Bảo Châu đánh trống trong ngực khi trông thấy sảnh chờ thông với hành lang đẹp như cung điện đã có mấy nhóm người đứng ngồi lố nhố. Tiếng nói chuyện thì thầm rất nhỏ, ai nấy áo vest chỉn chu, váy vóc sang trọng.Mông Vũ dẫn họ tới bộ sofa nhỏ trong góc sảnh, nơi Dịch Trung và mấy người đàn ông khác đang ngồi.- Đến rồi. – Dịch Trung nhìn một lượt, ánh mắt ngạc nhiên nấn ná trên khuôn mặt Bảo Châu rồi quét từ đầu đến chân cô.Một tia tán thưởng thoáng qua. Ông ta ra hiệu cho cả đám ngồi xuống, tiếp tục rì rầm trao đổi với phó giám đốc và luật sư của mình. Trên bàn là ba chồng tài liệu, bìa ngoài toàn tiếng Anh, Bảo Châu không biết một chữ nào trong số đó.Ổn định vị trí, Bảo Châu mới có cơ hội liếc mắt thăm dò những người khác trong sảnh chờ.Có tới ba nhóm sugar baby đi cùng với các vị tổng tài uy quyền.Một nhóm cũng mặc đồ công sở như bọn họ, ai nấy xinh đẹp trắng trẻo, không hề thua kém Nguyệt Nguyệt. Thậm chí có người xinh hơn.Nhóm thứ hai mặc đầm trắng hở vai sang trọng quý phái.Chỉ có nhóm thứ ba không mặc đồng phục, mỗi người một kiểu, trang điểm cũng tự do, người đậm người nhạt.Bảo Châu nhìn kỹ từng người ở nhóm ba, cảm thấy bộ váy công sở mặc của mình đột nhiên không còn bảo thủ và lép vế nữa.Vì sao?Vì giữa khung cảnh sang trọng, giữa rừng người sang trọng, chỉ hàng hiệu mới thể hiện được đẳng cấp. Nhưng các vị tổng tài đã quá quen với hàng hiệu, nhìn sugar baby để chọn người chứ không chọn hàng hiệu nên không cần thiết trang điểm quá lồng lộn, ăn mặc quá cầu kỳ, đeo đồ trang sức linh tinh.Chải chuốt quá mức sẽ khiến bản thân lạc quẻ giữa không khí trang trọng này.Nói trắng ra, nhóm thứ ba trông như một đám gái gọi cao cấp ô hợp được gom lại một cách vội vã. Người váy ngắn, kẻ váy dài; người hở lố, kẻ quá kín; người tô vẽ, kẻ nhạt nhoà… Không hiểu sao tổng tài bên đó có thể dẫn một đám như vậy tới. Chẳng lẽ ông ta không thấy sự chênh lệch?Hay đến đây rồi mới thấy thì đã quá muộn để thay đổi nên buộc phải làm ngơ, trông chờ vào vận may.Gần chín giờ, không khí trong sảnh chờ đột nhiên căng thẳng khi từng nhóm người đi từ đầu bên kia hành lang vào phòng hội nghị.Dịch Trung bồn chồn rung chân khiến các chị em lo sợ.Chưa bao giờ họ thấy tổng tài nhà mình giống một người phỏng vấn xin việc lần đầu thế này.Bên trong phòng họp là quái vật và thần thánh phương nào?Bảo Châu thở không nổi, tim đập thình thịch.Đúng chín giờ, một người đàn ông cầm file kẹp tài liệu màu xanh đi ra khỏi phòng họp, đứng ở đầu phòng chờ cất giọng lạnh lùng, đều đều:- Mời Trình tổng – Trình Thiếu Quân.Một đám người rào rào đứng dậy cùng với các sugar baby mặc váy hở vai. Họ xếp thành hàng, trật tự theo người đàn ông cầm file kẹp, vào phòng họp.Tuy nhiên, các sugar baby bị vệ sĩ cản ngoài cửa, phải đứng sát tường chờ.Dịch Trung nghiêng đầu nói với Mông Vũ:- Lát đừng đứng ở hành lang, đứng lùi vào sảnh chờ một chút.- Vâng.