Nguỵ Lạc đến phóng khám trước Nguyên Xuân mười phút nhưng vì có người tai nạn được đưa vào sơ cứu trước nên phải chờ. Khi Nguyên Xuân xông vào đến nơi, thấy Nguỵ Lạc đang được sát trùng vết thương, máu me đỏ lòm thì hết hồn, kêu oai oái:- Anh bị sao vậy? Trời đất ơi… Xe tông à? Sao chảy nhiều máu thế! Toác cả chân rồi… sao không vào thẳng bệnh viện, chạy đến đây làm gì? Muốn chết à?- …Nguỵ Lạc vừa ngại với nhân viên phòng khám vừa chột dạ, ngậm tăm.- Rốt cuộc là bị làm sao? – Nguyên Xuân lo phát rồ, giậm chân bình bịch, mắt đỏ hoe. – Bác sĩ… cái này khâu mấy mũi? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương