Bảo Châu ngó qua loa, lắc đầu:- Em không sao. Áo khoác dày… Không bị xây xước gì cả. Anh có sao không?- Không sao… Em đi đứng kiểu gì vậy? – Nguỵ Lạc hú vía, đỡ cô đứng dậy.– Xe đang lao đến mà em cắm đầu chạy qua…- Em không để ý. Cảm ơn anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương