Chuông đổ ba hồi thì có người nhấc máy.- [Alo...]Bảo Châu lập tức nhận ra giọng bố mặc dù đầu dây bên kia đang rất ồn ào.- Chú… Cháu là Lăng Thạch Du. Bà mất rồi ạ?- [Lăng tổng…] – Bố cô kêu lên nhẹ nhõm, vừa đi xa khỏi đám đông vừa nói. – [Bà nội Bảo Châu mất lúc ba giờ sáng, thi thể chuyển đến nhà xác rồi… Haizz… Bảo Châu đâu? Không liên lạc được nên chú thuê người đến báo tin.] Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương