Phải mất một lúc Bảo Châu mới xác định được tiếng “rầm” ban đầu là do Lăng Thạch Du xô ngã ghế, vùng đứng dậy. Tim cô đập như điên, toàn thân cứng đờ, không biết phải đối đáp như thế nào. Hắn không cho cô đi… Nhưng bà sắp mất rồi… Bảo Châu muốn tranh luận, muốn nói lý, muốn thuyết phục hắn để hắn đi cùng mình mà không thốt nên lời. Cô chưa từng thấy hắn điên tiết đến vậy, sợ ngơ người. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương