Lăng Thạch Du cười lạnh: - Tôi hiểu lầm cái gì? - Vì tôi hay liên lạc với Bảo Châu về chuyện của bà nội em ấy nên sợ cậu hiểu lầm rằng chúng tôi thân thiết quá mức. - Thân thiết… - Lăng Thạch Du bật cười nhạo báng. – Anh với Bảo Châu cả tuần mới nhắn vài tin, cả tháng mới gọi vài cuộc… Ở đâu ra thân thiết? Loè ai vậy? Tự ảo tưởng à? - … Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương