Các sugar baby tập trung hết ở đại sảnh.Cũng như mọi lần, Dịch Trung nhìn qua họ một lượt, nhìn kỹ những người đã lâu không được chọn, sau đó ra ngoài trao đổi với Mông Vũ.Khi Mông Vũ quay vào, tim Bảo Châu vọt lên cổ.Y bắt đầu gọi tên:- Bạch Nhu, Tiêu Sương, Nguyệt Nguyệt…Bảo Châu thất vọng nặng nề.Ba sugar baby đỉnh chóp đã được chọn. Tiệc rượu này đãi quan chức cấp cao của chính phủ hoặc những vị tổng tài khủng long, làm gì có chỗ cho cô.- Từ Ngọc, Vy Oánh, Bảo Châu.Vy Oánh sửng sốt, hít khí rất to, bịt chặt miệng vui mừng.Bảo Châu ngơ ngác.Gọi cô hả?Mông Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, hất đầu:- Tất cả theo tôi.Có cả cô. Má ơi…Đổng Mịch không được chọn, thấy Vy Oánh và Bảo Châu được gọi đi cùng bốn sugar baby siêu đẹp và tài năng, mắt toé lửa ghen tị, không phục.Ả kêu lên:- Má… tại sao có cả Vy Oánh và Bảo Châu mà không có em. Gần ba tháng rồi em không được đi tiệc nào… làm ơn cho em cơ hội.Mông Vũ chưa từng bị gọi giật lại trong những cuộc tuyển người, gân xanh nổi lên trên trán. Miệng cười nhưng sắc mặt khó coi, hằn học:- Đây là tiệc cao cấp. Cô có tài cán gì?- Em… Vậy Vy Oánh và Bảo Châu có tài cán gì?- Họ có thể im lặng. Trong tiệc toàn các vị tổng tài thích mỹ nữ câm. – Mông Vũ cười khẩy miệt thị.Không hiểu đụng trúng chỗ nào của Đổng Mịch, mặt ả đỏ ửng nhưng vẫn cố chấp chèo kéo:- Em có thể im lặng mà…- Nguyệt Nguyệt cũng vậy.- …Đổng Mịch nghẹn.Ả kém sắc kém sang kém tài, thua Nguyệt Nguyệt về mọi mặt.Đừng nói Nguyện Nguyệt, đứng cạnh Bạch Nhu, Tiêu Sương hay Từ Ngọc ả đã chẳng thể sánh nổi. Bọn họ mỗi người một vẻ, ai cũng như hoa hậu, tài năng thì khỏi cần bàn cãi, lại nhiều kinh nghiệm, đã thành công kéo về kha khá hợp đồng tưởng chừng bế tắc. Mông Vũ đưa tất cả theo một lượt, các chị em đều biết tiệc này quan trọng và nguy hiểm chừng nào. Nếu sơ sẩy làm hỏng việc, hậu quả không thể tưởng tượng.Thấy Đổng Mịch không nói được gì nữa, Mông Vũ quẳng lại ánh mắt khinh bỉ rồi dẫn người đi.Bảo Châu căng thẳng phát điên, hai chân ríu vào nhau, tim đập như trống. Nỗi sợ hãi trào lên hết lớp này đến lớp khác khiến mồ hôi cô chảy ròng ròng.Mông Vũ đưa tất cả vào phòng để váy hàng hiệu, lệnh cho họ ngồi xuống sofa.Đây là lần đầu tiên Bảo Châu được vào phòng váy, lập tức choáng ngợp vì các giá treo đầy váy xếp thành hàng đều tăm tắp như shop quần áo. Tất cả váy áo đều được bọc trong túi nilon chuyên dụng để bảo quản.Mông Vũ vỗ vỗ tay theo thói quen, dùng giọng thủ đô chuẩn, nghe vừa xa cách vừa nghiêm trọng:- Đây là tiệc trà kín.Nguyệt Nguyệt thoáng giật mình, ngồi thẳng lưng, mắt sáng như sao.Các chị em khác chưa từng được tham gia tiệc trà kín, không biết quy định. Mông Vũ chắp tay sau lưng, nhìn qua lại một lượt, bắt đầu giải thích:- Tiệc này không giống bất cứ tiệc rượu nào các cô từng tham gia. Mọi quy tắc hay kinh nghiệm không được phép áp dụng. Khi tham gia tiệc, dù nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ điều gì cũng phải giả câm giả điếc, không được phép tiết lộ với bất cứ ai, cũng không được bàn tán với nhau sau khi trở về.Mọi người nhìn nhau lo lắng, hồi hộp và hy vọng. Bảo Châu cũng vậy.- Tất cả đối tác trong tiệc, từ các vị tổng tài đến các quan chức đều cao hơn nhiều bậc so với Dịch tổng nên không cần các cô thể hiện gì cả, chỉ cần không gây ra sai sót đã tốt lắm rồi. Danh tính của người trong tiệc, phải giữ kín. Nội dung bàn bạc, không được nói ra. Việc của các cô là đứng một chỗ, tuyệt đối im lặng. Thế thôi.Mông Vũ dừng một chút, nhướn mày:- Có ai không muốn tham gia không?- …- Tiệc này các sugar baby đã tham gia sẽ không có sự lựa chọn. Không bị chỉ định thì thôi, bị chỉ định buộc phải theo đối tác giống như hầu gái theo vua, như nô lệ theo chủ. Họ bảo làm gì làm nấy. Tiền nhiều, còn chuyện gì xảy ra sau khi cánh cửa phòng ngủ thì người ngoài không biết, người trong không được phép tiết lộ, sống để bụng, chết mang theo.Bảo Châu sởn da gà, nhìn Nguyệt Nguyệt.Những người khác cũng nhìn chị, thăm dò.Thế nhưng trong mắt Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một bầu trời sao lấp lánh hy vọng, không hề có sợ hãi.Nguyệt Nguyệt hoan hỉ cười:- Không sao đâu. Tỷ lệ chọi cực cao. Được chọn là phúc đó. Có chị từng được cho cả tỷ một đêm. Có người được chọn làm tình nhân, sau này trở thành phu nhân hào môn, một bước lên mây. Kể cả gặp phải tổng tài sở thích kỳ cục một chút cũng chẳng sao vì càng làm các trò lạ, tiền bồi dưỡng càng nhiều.Mông Vũ gật gù công nhận:- Đúng. Tỷ lệ chọi cực cao. Các tổng tài khác cũng sẽ mang sugar baby theo để lấy lòng các vị tai to mặt lớn, cố giành một miếng bánh béo bở. Thậm chí thất bại trong việc tranh cướp hợp đồng lần này, họ cũng sẽ dâng người lên, móc ngoặc quan hệ cho tương lai. Bất cứ ai trong tiệc cũng không thể đắc tội. Họ là vua chúa, chúng ta là người hầu, là nô lệ tự nguyện.Bảo Châu chưng hửng.Các tổng tài khác cũng mang sugar baby theo thì sao cô so được. Các quan chức kia giàu có quyền lực kinh khủng như vậy, không thiếu mỹ nữ vây quay. Cô làm gì có cơ hội.Thấy không ai có ý định rút lui, Mông Vũ thông báo tiếp:- Cuộc họp sẽ diễn ra vào 9 giờ sáng mai. Chúng ta phải có mặt tại khách sạn lúc 8 giờ 30 cho nên 6 giờ sáng mai, tất cả phải ăn sáng xong. Chuyên viên trang điểm sẽ đến biệt thự trang điểm và làm tóc tại chỗ. Giờ thì thử trang phục đã…Mông Vũ kéo một giá nhỏ gọn đã chuẩn bị trước ra.Trên giá có sáu bộ váy công sở truyền thống gồm áo sơ mi và chân váy đen dài.Bảo Châu và các chị em sửng sốt vì phải mặc đồ công sở giống nhau. Đã thế chân váy còn dài tới đầu gối, trông rất kín đáo bảo thủ. Như thế này thì khoe sắc kiểu gì?Lỡ sugar baby đối thủ ăn mặc chải chuốt sang chảnh quý phái, họ sẽ lép vế thảm hại.