Chiều ba mươi tết, Lăng Thạch Du cùng Bảo Châu về nhà cô chúc tết, ăn tối.

Nghiêm Quân vừa nhìn thấy Lăng Thạch Du, mặt lập tức tái mét. không dám hé răng nói bất cứ lời nào.

Lăng Thạch Du cũng không chào hỏi Nghiêm Quân, ném cho y ánh mắt cảnh cáo rồi coi như kẻ vô hình.

Bố mẹ mừng muốn chết, tươi cười hớn hở khoản đãi Lăng Thạch Du. Bảo Châu vào bếp phụ trách nấu bữa tối thịnh soạn. Ăn uống xong xuôi họ sẽ vào bệnh viện đón giao thừa với bà nội, mang cho bà mấy món truyền thống mặc dù bà chẳng ăn được bao nhiêu.

Nhà cửa sạch sẽ tươm tất, tiền bạc rủng rỉnh, mẹ không phải làm cũng chẳng cần lo nghĩ gì, tinh thần rất tốt.