Bảo Châu không tin được vào mắt mình, zoom lớn bức ảnh để xem kỹ, nhớ lại lúc đó.

Rõ ràng họ đứng không gần lắm, sao lên ảnh lại gần thế này?

Vì bà vui nên cô cũng vui vẻ, cười với mọi người như thế nào thì cười với Nguỵ Lạc như vậy, không hề có ý khác. Thậm chí trong lòng cô có chút cẩn trọng, cố không bắn thính, đề phòng Nguỵ Lạc hiểu lầm.

Sao khi chụp vào ảnh, nụ cười bình thường lại trở thành ngọt ngào dịu dàng thế này?

Khó tin…