Bảo Châu đứng sững lại trước bàn, mở to mắt nhìn Lăng Thạch Du. Tim đau nhức nhối như bị ai đó xé làm đôi. Ánh mắt Lăng Thạch Du thoáng chao đảo chột dạ, sau đó mất ngay, đủng đỉnh tháo găng tay: - Sao cậu không cấm Nguỵ Lạc gọi điện nhắn tin? - [Mình cấm sao được. Anh ấy là ân nhân của mình, không phải trai bao mình nuôi. Cậu trả tiền mua thân thể Nghiêm Bảo Châu, chẳng lẽ không điều khiển được nó?]Lời Nguyên Xuân như một cái tát giáng thẳng vào mặt cô, bỏng rát, đau đớn và nhục nhã. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương