Bảo Châu đến bệnh viện trang trí tết cùng mọi người. Bà cười hoài không ngớt khiến cô cảm thấy có lỗi.

Lẽ ra cô nên chủ động và nhiệt tình hơn, nắm rõ kế hoạch, hoặc tự mình làm trước một ít chứ không phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi cho đến khi Nguỵ Lạc gọi mới mò vào lăng xăng làm vớ vẩn. Có thể đây là cái tết cuối cùng của bà, cô phải dồn hết tâm tư vào.

Nghĩ vậy, cô cố gắng cười thật tươi, vừa làm vừa tíu tít nói chuyện cùng mọi người, chốc chốc lại hỏi bà cái này có đẹp không, cái khác treo như vậy hợp lý chưa. Bà càng có tinh thần, chỉ bên này bên kia…

Nguỵ Lạc quanh quẩn bên cạnh giúp cô thổi bóng bay, treo đồ trang trí.

Làm đến hơn sáu giờ mới xong, cũng vừa kịp lúc nhân viên bệnh viện yêu cầu người nhà ra về. Mọi sinh hoạt của bệnh nhân đều do các điều dưỡng phụ trách, không cần người nhà vây quanh.