Lăng Thạch Du nghe điện thoại khoảng hai phút thì xong, đứng bên ngoài hút thuốc, ổn định trạng thái rồi vào xe với khuôn mặt cau có ngưng trọng. Bảo Châu không dám nói bất cứ chuyện gì nữa, ngồi nghiêm chỉnh, đầu loạn cào cào nhớ lại vô số những ngày Lăng Thạch Du trở về nhà với vẻ mặt này, ánh mắt này. Khi đó cô không hiểu về hắn tưởng rằng công ty xảy ra chuyện; tưởng hắn không hài lòng với mình…Giờ nghĩ lại mới rùng mình.Không phải công ty xảy ra chuyện.Rõ ràng việc kinh doanh quá đơn giản, không phải mục đích chính của Lăng Thạch Du. Hoạt động của quân đội mới là thứ khiến hắn phải hao tâm tổn trí, nhăn mặt nhíu mày, biểu tình ngưng trọng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương