Bảo Châu tức điên, khóc tiếp:- Người ta gọi anh kìa…- Kệ nó. Không nghe.- Tại anh… gieo hy vọng… cho ả…- Làm gì có. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương