Lăng Thạch Du đọc sách nhưng mắt chốc chốc liếc cô. Chỉ mười lăm phút sau, trạng thái lạnh lùng giả bộ của hắn bắt đầu rơi rụng lả tả.Hắn cựa nhiều hơn, có vẻ sốt ruột, cầm điện thoại lên lướt lướt một lát rồi bỏ xuống. Được vài giây hắn lại cầm lên, lướt lướt.Bảo Châu cố gắng không liếc về phía hắn mà lại không kiềm chế được, thỉnh thoảng ánh mắt đưa qua một chút rồi nhìn lại màn hình ngay, tâm tình vui sướng vì hắn không được như ý.Chắc hắn muốn được ôm nhưng còn phải giữ trạng thái lạnh lùng làm chủ cuộc chơi nên cố ngồi ở đó.Để xem hắn kiên trì được đến bao giờ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương