Lăng Thạch Du ôm cô đứng rất lâu.

Khi hắn buông ra, Bảo Châu lúng túng phơi nốt quần áo, không dám nhìn thẳng.

Hắn cũng không hỏi về đống quần áo mà cô đem ra giặt, thả lại một câu “anh đi tắm” rồi quay vào.

Bảo Châu phơi xong quần áo, đứng nép vào một góc, đưa hai tay lên bưng mặt.

Nhớ lại những điều vừa xảy ra, trái tim lại đập loạn nhịp.