Môi hắn lập tức đuổi theo, không hôn được môi thì hôn má, trượt xuống cổ vừa cắn nhẹ vừa hít hà hương thơm trên người cô.Tim Bảo Châu đập thình thịch rất nhanh và mạnh, lồng ngực nao nao rung động.Cô chống cự, đẩy hắn ra, thể hiện cho hắn thấy cô vẫn còn tức giận, không tha thứ cho hắn chuyện hôm qua. Tuy nhiên cơn giận đã nguôi bớt phần nào nên sự chống cự khá yếu ớt.Lăng Thạch Du hôn xuống xương quai xanh, đột ngột ngừng lại, bất động.Sau đó hắn ngước nhìn cô, mắt sáng lên kinh ngạc.Bảo Châu không hiểu gì cả.Âm thanh bên ngoài bị chặn hết, xa xăm và mơ hồ khiến khoang xe im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thình thịch… thình thịch…Hắn nghe thấy nhịp tim nhanh bất thường của cô.Chết rồi… Bảo Châu kinh hãi, giãy dụa.Lăng Thạch Du lập tức kéo cô trượt một đoạn, nằm xuống ghế xe. Hắn chồm lên nắm hai cổ tay cô ghim chặt, áp tai lên ngực trái.- Không…Bảo Châu rên rỉ khe khẽ, toàn thân nóng bừng, mặt đỏ như máu, cố giãy nhưng không thể thoát được vì bị hắn đè, đóng đinh hai cổ tay lên đỉnh đầu.Cô không muốn hắn biết tình cảm của mình.Đây là giới hạn, là lòng tự trọng của cô.Hai mắt Lăng Thạch Du sáng rực, lại ngước nhìn.Hắn đã nghe rõ tiếng tim đập hỗn loạn. Hắn săm soi khuôn mặt đỏ như máu, đôi mắt ngân ngấn nước quẫn bách, oán hận, xấu hổ… của cô.Hắn vừa nghe vừa nhìn, mổ xẻ, lột trần tình cảm rẻ mạt mà cô giấu kín bao lâu nay.Bảo Châu nhắm nghiền mắt, quay mặt sang một bên, ruột gan quặn lên từng cơn chờ phản ứng của Lăng Thạch Du.Chắc hắn đắc ý và khinh bỉ cô lắm.Đã bán rẻ thân thể còn để mất cả trái tim, yêu chính người bao nuôi mình.Lăng Thạch Du đột ngột nhấc người lên, dịch sang phía bên kia, chỉnh lại áo vest.Bảo Châu cũng vội vàng ngồi dậy, nép sát vào cửa, vuốt lại tóc và trang phục.Lăng Thạch Du liếc cô một cái.Không có bất cứ sự khinh thường nào, ngược lại, đôi mắt ướt át ẩn chứa điều gì đó khiến toàn thân cô bốc cháy vì xấu hổ.Cô không thể định nghĩa được ánh mắt đó nhưng có cảm giác họ giống hai thiếu niên vừa vụng trộm hôn nhau thì phụ huynh bước vào, sợ bị phát hiện nên vội vã tách ra chỉnh lại trang phục rồi liếc nhau.Tim cô muốn nổ tung.Không thể chịu nổi sự xấu hổ, Bảo Châu mở cửa lao ra khỏi xe, hối hả cắm đầu bỏ chạy.Khánh Toan lái xe theo phía sau, kiên nhẫn đi chậm cho đến khi cô rẽ sang con phố khác mới từ từ tiến lên.Bảo Châu liếc về phía sau, không thấy xe của Lăng Thạch Du nữa, vội mở cửa chui vào xe mình, bảo Khánh Toan lái về nhà.Ánh mắt Lăng Thạch Du ám ảnh tâm trí, khiến cô hoang mang, lo lắng, thẫn thờ cả buổi chiều, làm gì cũng không tập trung.Khi Bảo Châu chuẩn bị xuống nhà nấu cơm, điện thoại đổ chuông, số lạ gọi đến.Nghĩ người gọi có thể là Mông Vũ, cô vội gạt nghe:- Alo…- [Nghiêm Bảo Châu?]Giọng nói phát ra là của phụ nữ, nghe rất quen.- Vâng. Ai đấy?- [Tuệ Phương đây.]Sự căm ghét trào lên ngứa ngáy cả người. Cô cố hỏi thật nhẹ nhàng:- Sao… sao cô có số tôi?- [Tôi nhờ người điều tra, xin ở bệnh viện…]- À… Có chuyện gì?Bảo Châu nghĩ Tuệ Phương sẽ khóc lóc yêu cầu cô rời khỏi Lăng Thạch Du, trả lại hắn cho ả.Tuệ Phương thút thít khe khẽ, nghẹn ngào:- [Tôi… muốn gặp cô để nói chuyện… Nhưng lúc nào cô cũng có vệ sĩ kè kè bên cạnh… Nghiêm Bảo Châu, tôi gọi để cảnh báo cô… Tên đó không phải Lăng Thạch Du.] Là sao?Tên nào?Bảo Châu nhíu mày, không biết Tuệ Phương có say rượu hay không. Giọng ả hơi lè nhè.- Ai cơ?- [Lăng Thạch Du hiện tại không phải Thạch Du của tôi… Hắn là người khác…]Nói xong, Tuệ Phương bật khóc hu hu.- [Thạch Du không bao giờ đối xử với tôi như vậy… Hu hu… Anh ấy hiền lành… dịu dàng… nuông chiều tôi… chưa từng nói nặng nửa lời. Tên ác quỷ kia không phải Thạch Du…]Bảo Châu không nói gì.Rõ là ả đang say rượu.Hiền lành đến mấy mà bị tạt nước hỏng mắt, huỷ cả tương lai thì cũng hết hiền.Ả chưa bị trả thù đã là có tình nghĩa lắm rồi. Còn đòi được dịu dàng, nuông chiều như hồi mới yêu cơ.Thấy Bảo Châu không nói gì, Tuệ Phương ra sức thuyết phục:- [Tôi nói thật đó… Hắn không phải Thạch Du… Hắn khôn ngoan hơn gấp chục lần. Thạch Du không biết nhiều ngoại ngữ như vậy… Anh ấy cũng không dùng tiền ép người, hại người… Anh ấy rất lương thiện, không có năng khiếu kinh doanh, gần như không có chí tiến thủ… Vậy nên tôi mới… Hu hu…]Vậy nên ả mới lạnh nhạt với hắn, khi hắn nhập ngũ thì không đến thăm một lần nào.Hắn bị thương thập tử nhất sinh, ả muốn đến lại không thể tiếp cận.Hắn khỏi bệnh, được trở lại doanh trại, ả sợ bị đá, đòi đến thì bị hắn cự tuyệt thẳng thừng. Lúc đó ả mới cuống lên.Đồ ngu!Có không giữ, mất lại hối tiếc.Giờ quay lại điều tra, thấy Lăng Thạch Du giỏi giang, quyền lực, giàu có gấp bội… thì tiếc đứt ruột. Thấy hắn thay đổi thì nghĩ vớ vẩn, dỗ dành chính mình bằng ảo tưởng rằng kẻ đối xử tàn nhẫn với ả không phải Lăng Thạch Du thật, người thật sẽ không lạnh lùng, quyết tuyệt như vậy.Tuệ Phương khóc lóc kể lể ngày xưa Lăng Thạch Du chiều chuộng ả thế nào:- [Anh ấy không biết cách tán tỉnh toàn mua quà gửi cho tôi. Ngồi đối diện, anh ấy thường lúng túng, không biết phải nói gì. Lúc nào anh ấy cũng cười…]Tuệ Phương nói một thôi một hồi.Ruột gan Bảo Châu đau đớn nhức nhối như bị hàng trăm cái gai đâm ngang dọc, cào xé, di qua di lại.Ghen tuông như nước sôi sùng sục trong lục phủ ngũ tạng. Cô chỉ muốn bảo Tuệ Phương câm miệng, đừng kể nữa nhưng sự tò mò thắt lưỡi cô lại khiến cô phải câm miệng mà nghe hết từng lời. Càng nghe càng thấy Lăng Thạch Du trước kia khác một trời một vực so với hiện tại.Đôi lúc cô thắc mắc không biết Tuệ Phương có chơi thuốc, phê quá nhầm Lăng Thạch Du với người khác, kể lung tung hay không.Khánh Toan cũng nói sau khi bị thương thập tử nhất sinh, tính Lăng Thạch Du trầm hẳn nhưng không nói hắn từ một chàng trai e thẹn, dịu dàng biến thành một kẻ máu lạnh, miệng phun toàn lời độc địa sát thương đến nỗi không thể đối đáp.Thấy cô cứ ù ù cạc cạc, ả hạ giọng cảnh cáo:- [Cô sẽ hối hận nếu không tin tôi… Tên đó không phải Lăng Thạch Du.]- Tôi tin cô, sau đó thế nào? Cô muốn tôi làm gì? – Bảo Châu thăm dò.- [Đương nhiên phải bỏ hắn ngay.]- Cô không muốn tôi giúp cô điều tra thân phận thật của hắn?- [Ơ…]Tuệ Phương chưa nghĩ đến chuyện đó, không thốt thêm được lời nào sau một chữ “ơ” ngờ nghệch.