Mãi chiều hôm sau, bốn người bạn cùng phòng mới trở về.

Khi nghe các chị nói, cô vội chạy lên phòng nhìn thì chỉ thấy Đổng Mịch ngồi trên sofa phòng ngoài, mặt mày tươi rói, đang đếm tiền. Ngân Ngân, Vy Oánh và Nhã Linh đang nằm ngủ trên giường, xem chừng đêm qua thiếu ngủ rất nặng, hoặc phải trải qua chuyện gì đó quá sốc, không muốn nói chuyện.

Bảo Châu không dám làm phiền, đóng cửa phòng ngủ, quay ra đứng nhìn Đổng Mịch đếm tiền.

Một cọc tiền dày cộp toàn tờ 500 nghìn.

Nhiều như vậy chắc phải ngót trăm triệu chứ không ít.

Đổng Mịch nhếch mép cười, ngân nga mỉa mai:

- Người không muốn làm gái gọi còn lâu mới kiếm được nhiều tiền thế này nhé… Chỉ đứng ngoài nhìn mà thèm thôi… Hi hi…

- Cô được bo? – Bảo Châu tò mò quá, bất chấp sự móc mỉa của Đổng Mịch, mặt dày hỏi.

- Chứ sao. Làm tốt mới được bo đấy. Còn mà tỏ ra miễn cưỡng, kỹ thuật kém, thái độ tồi, cháo cũng chẳng có mà húp.

Vừa nói cô ta vừa đánh mắt về phía cửa phòng ngủ, ám chỉ người nào đó. Bảo Châu không nhịn được, hỏi dò:

- Tiệc thế nào? Có đông không?

- Hi hi…

Đổng Mịch chỉ cười không nói, lục túi xách lấy ra một cái hộp gấm đựng vòng cổ lấp lánh đẹp mê hồn, có ý khoe khoang với Bảo Châu rồi đóng lại ngay. Cô ta vênh váo lẩm bẩm:

- Nhiều người hào phóng thật đấy… Ngủ một đêm thôi mà cho quá trời… Tiệc thế này tháng nào cũng có ba bốn lượt thì tốt.

Bảo Châu tò mò phát điên nhưng không ưa thái độ của Đổng Mịch nên cố nhịn, chờ Nhã Linh và Vy Oánh dậy để hỏi.

Không biết người ba người còn lại có được cho tiền không.

Theo cách nói của Đổng Mịch thì không phải ai cũng kiếm được nhiều như cô ta.

Bảo Châu lấy quần áo đi tắm.

Vừa gội đầu xong, đang ủ tóc, cô nghe tiếng khóc nức nở từ ngoài vọng vào.

Có chuyện…

Bảo Châu quấn vội khăn tắm quanh người, phi ra khỏi phòng tắm hóng hớt.

Nào ngờ vừa thò ra cô đã thấy Mông Vũ và hai bảo vệ của biệt thự đang đứng lù lù trong phòng ngoài. Ngân Ngân ngồi phệt dưới đất khóc nức nở.

Bảo Châu hốt hoảng thụt người vào, chỉ ló đầu ra nhìn.

Cô thấy bên má trái Ngân Ngân sưng húp vì bị đánh, mắt trái không mở được. Đêm qua Ngân Ngân gây chuyện rồi.

Mông Vũ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đóng thùng, không trang điểm, trông đẹp trai kinh khủng nhưng biểu cảm trên mặt giống như đối diện với kẻ thù. Giọng y rung lên phẫn nộ:

- Cô bị đuổi. Lập tức thu dọn đồ đạc, cuốn xéo khỏi đây…

Y nói giọng thủ đô, nghe rất đáng sợ. Mỗi lần Mông Vũ tức giận đều không nói tiếng địa phương.

- Không… Tôi không… Má à… Làm ơn…

Ngân Ngân quỳ gối trên sàn, chắp hai tay cầu xin.

- Không nói nhiều. – Mông Vũ quát. – Cô làm Dịch tổng mất mặt như vậy còn chưa đủ sao? Mặc tổng nổi cơn thịnh nộ, hợp đồng này coi như bỏ. Cô còn mặt mũi xin xỏ?

- Má… Tôi sai rồi, làm ơn đừng đuổi tôi… - Ngân Ngân khóc lóc thảm thiết, nào còn bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày.

- Thôi thôi… Thánh sống như cô tôi thờ không nổi. Mất trinh từ tám đời chín kiếp rồi mà dám dối trá còn trinh, ai ngửi được?.

- Tôi còn mà…

- Câm ngay. – Mông Vũ gầm lên. – Cô vá lại một cái màng giả, định lừa ai?

Bộ dạng hung ác của y khiến Ngân Ngân kinh hãi, tắt tiếng.

Bảo Châu bịt miệng, trợn tròn mắt.

- Mặc tổng chơi qua biết bao gái trinh, chỉ thích gái trinh, chẳng lẽ không phân biệt được đâu là hoa chưa nở, đâu là hoa đã bị giày vò nở toe toét vá chằng vá đụp? Muốn lừa đảo, phải khâu bớt… khâu bớt vào… Có hiểu không?

Trời đất!

Thì ra…

Cho nên Ngân Ngân mới bị đánh ra nông nỗi đó.

Định lừa người ta mà không ngờ gặp cao thủ.

- Tiền bồi thường thương tích mà Mặc tổng trả, tôi tịch thu, bù vào lương cô đã nhận. Lập tức thu dọn hành lý, cút ngay…

Ngân Ngân oà lên khóc tê tâm liệt phế, bị bảo vệ lôi vào phòng trong, bắt thu dọn đồ đạc.

Mông Vũ đứng thở phì phì một hồi, lững thững đi tới chỗ Bảo Châu đang nấp khiến cô sợ hết hồn, rúm người, hai chân run lẩy bẩy.

Cô không mặc quần áo, chỉ đang quấn khăn.

Y trừng trừng nhìn bộ dạng tái xanh tái xám của cô, rít lên nho nhỏ nhưng đổi sang giọng địa phương thường ngày:

- Nói má nghe… Còn trinh thật không?

Bảo Châu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Cô chưa từng ngủ với đàn ông, đương nhiên còn.

- Hoa nhỏ chưa từng bị đụng qua?

Cô lại gật đầu, mặt nóng bừng vì xấu hổ, có điều sợ hãi nhiều hơn.

Mông Vũ tiến tới gần khiến cô rúm người dán lên tường. Y hạ giọng thành tiếng thì thầm:

- Cóc chết tại miệng. Má nói mi nghe, Ngân Ngân làm mất hợp đồng của Dịch tổng, hậu quả không chỉ có bấy nhiêu đâu… Chẳng qua tai hoạ đến muộn…

- …

- Mi có muốn đổi câu trả lời không?

Bảo Châu sợ muốn khóc, lắc đầu, giọng run rẩy:

- Còn thật mà… Em thề…

Mông Vũ nheo mắt, quyết định tin tưởng Bảo Châu, vỗ vỗ mặt cô mấy cái khá mạnh như cảnh cáo rồi bỏ đi.

Bảo Châu run lẩy bẩy, loạng choạng chạy vào nhà tắm ngồi phệt xuống sàn thở hổn hển.

Bên ngoài, Ngân Ngân khóc tru tréo, bị bảo vệ cưỡng chế lôi xềnh xệch ra hành lang.

Người bị đuổi thì như vậy, người ở lại cũng chẳng khá hơn.

Bữa tối, Bảo Châu kinh hãi trố mắt nhìn Nhã Linh. Cơ thể Nhã Linh chằng chịt dấu răng. Cổ, tay, má, chân… chỗ nào hở ra đều trông thấy xanh xanh tím tím. Mùi thuốc tan vết bầm sực nức toả ra khi Nhã Linh ngồi xuống bàn. Biểu cảm trên mặt cô ta giống như tượng sáp lạnh lẽo, xa cách, âm u kỳ dị. Cô ta không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cắm đầu ăn.

Vy Oánh xuống sau, lành lặn nhất nhưng cũng trầm lặng không nói, không nhìn thẳng vào bất cứ ai.

Các chị cũ chỉ liếc qua, không hỏi thăm, không quan tâm đến sự thay đổi của hai người mới, coi đó là chuyện đương nhiên, tiếp tục buôn dưa lê với nhau. Chỉ có Bảo Châu sốc ngu người, chốc chốc lại liếc Nhã Linh và Vy Oánh.

Sự tò mò của cô khiến Nhã Linh khó chịu ra mặt, ăn nhanh cho xong rồi trở về phòng.

Đổng Mịch cười vào mặt Bảo Châu, lẩm bẩm nho nhỏ:

- Gặp phải người có sở thích “lạ” một chút thôi, có gì đâu… Nghĩ mình là công chúa, tưởng ra ngoài lập tức đụng phải bạch mã hoàng tử chắc. Hão huyền!

Vy Oánh liếc Đổng Mịch, ánh mắt ẩn chứa sự oán hận khác thường.

Bảo Châu không ngờ một cô bé thật thà hiền lành như Vy Oánh, sau một đêm có thể thay đổi chóng mặt đến vậy.

Chuyện gì đã xảy ra với họ?

Cô tò mò nhưng sợ hãi, không muốn biết sự thật.

Khi trở về phòng ngủ, cô không dám hỏi. Vy Oánh và Nhã Linh cũng chẳng nói chuyện với cô, ai làm việc nấy.