Lúc này Vô Hoan mới nhận ra, thì ra người hôm ấy đánh nàng bên bờ hồ… chính là ả ta! Vô Hoan siết chặt mảnh sứ trong tay, lạnh giọng nói:“Người không được phép dây dưa với hắn! Chuyện liên quan đến Mục Ngôn, Vô Hoan cũng không thể nhẫn nhịn. Dù sao Thuần Nhi chính là kẻ đã cố tình dụ dỗ Mục Ngôn đi vào con đường sai lạc! “Ta không được dây dưa với hắn? Thuần Nhi đưa mắt nhìn Vô Hoan từ đầu đến chân. Hiện giờ Vô Hoan người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nàng ta thật không hiểu vì sao Vô Hoan còn có mặt mũi nói mấy lời như vậy. Thuần Nhi bật cười khẩy, châm chọc nói:“Hắn đang ở đây chứ gì? Vậy để hắn ra mà xem ngươi giờ thành ra thế nào? Còn dám mở miệng nói mấy lời đó? Ngươi không thấy nhục à? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương