Mục Ngôn rốt cuộc không thể kìm nén nổi nữa, vốn dĩ định giả như không biết, nhưng hắn thật sự không làm được! Vô Hoan đưa tay lên muốn lau đi dòng lệ nơi khóe mắt hắn, không muốn nhìn thấy hắn đau lòng như thế. Thế nhưng Mục Ngôn lại bất ngờ nắm chặt lấy tay nàng. Vô Hoan không thể động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Nàng mím môi, nhẹ giọng hỏi:“Chàng… làm sao biết được? “Ta… tự khắc biết. Mục Ngôn như có vật gì nghẹn nơi cổ họng, giọng nói khàn đục, đau đớn vô cùng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương