Khi đến gần hồ Nguyệt Tinh, xe ngựa dừng lại, phu xe cũng lui ra nghỉ ngơi, để lại không gian riêng cho hai người.

Mục Ngôn đỡ Vô Hoan xuống xe, còn muốn dìu nàng đi dạo.

Vô Hoan hơi bất đắc dĩ, bật cười:“Ta yếu đến mức phải người đỡ mới đi nổi sao?

“Ta chỉ sợ nàng vấp ngã thôi. Mục Ngôn cười nói, nhưng cũng thu tay lại, sợ khiến nàng mất vui.

Vô Hoan trông thấy mặt hồ rộng lớn, nước trong veo lấp lánh dưới ánh dương, cảnh sắc đẹp đến ngỡ ngàng.