Thế nhưng Vô Hoan đã hít phải quá nhiều khói, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Nàng mơ hồ choáng váng, Chiến Liên Cảnh lập tức sai người mang nước đến, cẩn thận đỡ nàng uống vài ngụm.

Cổ họng Vô Hoan lúc này mới dễ chịu đôi chút, sau khi ho thêm vài tiếng, cuối cùng cũng dần bình phục.

Nàng thở hổn hển, nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết đã khóc đến rơi lệ đầy mặt. Trong làn khói mù mịt, nàng còn thấy tay Chiến Liên Cảnh đã bị bỏng.

“Vô Hoan, con không sao chứ? Lạc Thiên Tuyết lo lắng hỏi.