Vô Hoan lập tức ra vẻ kinh ngạc, nói:“Tam vương gia, sao người lại gọi ta là hoàng hậu nương nương? Hoàng thượng chỉ giữ ta trong cung Vĩnh Thọ thôi, nào có danh phận gì to lớn như vậy. Lúc này, Mục Hoàn bắt đầu hơi nghi ngờ. Hắn khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn nàng:“Ngươi… chẳng phải là Chiến Vô Hoan sao? Vô Hoan nhẹ nhàng lắc đầu, nói:“Không phải, xin tam vương gia rộng lượng, thả ta đi. Lần này nếu có thể thoát thân, ta nhất định sẽ biết ơn người. Mục Hoàn khẽ nhíu mày, cũng không phân biệt rõ lời nàng là thật hay giả. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương