Vô Hoan từng hứa với Mục Ngôn sẽ phò trợ hắn, nhưng nàng chưa từng làm được. Hiện giờ, đúng lúc nàng có thể giúp, sao có thể đứng yên.

Huyễn Phong nghe nàng nói xong, trầm ngâm giây lát rồi thở dài:“Đúng là khiến người ta nhọc lòng… Nhưng như vậy cũng có thể tranh thủ được chút thời gian, ta sẽ nghĩ cách.

Vô Hoan khẽ thở ra nhẹ nhõm, cười nói:“Cảm ơn cha nuôi.

“Không cần cảm ơn ta. Huyễn Phong nói, giọng có phần nặng nề. “Trong lòng ta khó chịu lắm, cứ như đang nhìn con từng bước đi vào chỗ chết vậy.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:“Nhưng lần này con phải trộm một thứ từ cha ruột mình.