Thấy Mục Ngôn hỏi, Vô Hoan cũng không giấu giếm. Nàng gật đầu, nói:“Vừa hay có chuyện muốn hỏi hắn một chút. Mục Ngôn “ừ một tiếng, dặn dò:“Giờ nàng không tiện ra ngoài, nếu cần gặp ai thì cứ bảo cung nhân truyền gọi là được. Nếu để người quen trông thấy Vô Hoan, e là lại sinh thêm rắc rối. Vô Hoan lúc nãy vì tâm loạn nên mới vội vã rời cung. Giờ ngẫm lại, quả thật có phần hấp tấp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương