Đêm khuya, Mục Ngôn nhất quyết đòi ở lại. Vô Hoan không còn cách nào, đành để mặc hắn. Dù hai người có tình, nhưng rất hiếm khi thân mật. Ban đầu nàng định để Mục Ngôn ngủ ở phòng khác, nhưng hắn đã nhanh chân hơn một bước, cởi giày rồi lên giường nằm trước. Vô Hoan có phần bất đắc dĩ, nói:“Chàng sao mà vô lại thế? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương