Mục Ngôn nhìn nàng, sợ nàng còn khó chịu ở đâu, liền đưa tay sờ trán nàng. Hiện giờ thân nhiệt của Vô Hoan hơi thấp, hắn khẽ nhíu mày, nói:“Ta đi gọi nương nàng đến. Nhưng Vô Hoan lập tức túm lấy vạt áo hắn, vội hỏi:“Con đâu? Hai đứa nhỏ thế nào rồi? Nàng khó nhọc mới thốt ra được vài lời, giọng nói khàn đặc. Mục Ngôn đáp:“Đều ổn cả rồi, nàng không cần lo. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương