“Vô Hoan, mắng loại người này chỉ tổ phí nước bọt thôi. – Huyễn Phong lạnh nhạt nói.

Vô Hoan nhìn hắn, trong mắt ngập tràn không cam lòng.Nàng siết chặt nắm tay, chỉ có thể nhẫn nhịn.Nhưng khi nàng nhìn lên phía trước, lại thấy một bóng người từ từ bước ra.

Nàng nhíu mày — nàng nhận ra dáng người ấy.“Là hắn! Vô Hoan lập tức phấn chấn, đẩy Huyễn Phong ra rồi bước nhanh tới.

Huyễn Phong cũng ngẩn người, nhưng nhìn kỹ thì quả thật có người xuất hiện.

Bóng dáng quái nhân dần rõ nét.Vô Hoan chạy lại, quái nhân vội la lên:“Được rồi được rồi, cứ mắng mãi ta làm gì, chẳng phải ta ra rồi sao.