Mục Ngôn vừa trở lại hoàng cung, Vân Thái hậu nghe tin liền sai người đến chỗ Nghê Thái sư hỏi han tình hình. Nghê Thái sư cũng không rõ lắm, nhưng chỉ nói sắc mặt hoàng thượng không khác thường, có vẻ như đã thoát ra khỏi nỗi bi thương. Vân Thái hậu rất vui mừng, nghĩ rằng Mục Ngôn đã vượt qua được nỗi buồn, thì đối với mọi việc đều là điều tốt lành. Ngay lập tức, bà liền cho người đưa bài tử tới, bảo Mục Ngôn lật thẻ chọn người thị tẩm trong hậu cung. Mục Ngôn nhíu mày nhìn đống bài tử trước mặt. Dù trong lòng có phần kháng cự, nhưng nghĩ lại, hắn vẫn tùy tiện chọn lấy một người. Đến tối, Mục Ngôn quả thật có tới — cũng vì muốn dùng bữa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương