Thấy sắc mặt Vô Hoan có phần ảm đạm, Mục Ngôn liền dịu giọng, nói:“Nàng muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng. Một mình nàng, ta cũng không yên tâm. Chuỗi Phật châu trên cổ Vô Hoan khắc chữ Phạn màu vàng kim, nhưng hôm nay ánh sáng ấy đã mờ nhạt đi ít nhiều — đủ thấy sinh mệnh nàng đang dần hao mòn. Có lẽ những ngày còn lại mà hắn có thể ở bên nàng không còn nhiều, sao hắn có thể buông tay? Vô Hoan đáp:“Ta sẽ hội hợp với cha mẹ. Ý là: không cần lo, sẽ không có chuyện gì đâu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương