Thanh Phong đưa Vô Hoan trở lại Phiêu Hương sơn trang.

Đáng tiếc một nơi đẹp đẽ như vậy, từ lâu đã phủ đầy bụi bặm. Những ký ức đẹp nhất giữa hắn và Vô Hoan… đều từng ở nơi đây.

Nhưng cũng chính tại đây, họ đã trở mặt thành thù.

Một luồng hắc khí lướt qua, cuốn sạch bụi bặm. Hắn đặt Vô Hoan nằm xuống chiếc trường kỷ mềm mại.

Đêm khuya yên ắng, gương mặt bất động của Vô Hoan trong ánh sáng mờ ảo càng trở nên quỷ dị.