Vân Thái hậu dẫu lòng quặn thắt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ôm lấy Tiểu Hoằng Nhi mà vỗ về, dỗ dành.

Còn Mục Ngôn sớm đã khóc không thành tiếng, trong lòng tràn ngập vừa yêu vừa hận Vô Hoan.

Nhưng khi nhớ lại cảnh nàng sinh nở hôm đó, hắn lại càng day dứt—là hắn không bảo vệ được nàng, là hắn không đủ sức che chở nàng...

Chiến Liên Cảnh và Lạc Thiên Tuyết đứng bên cạnh, đều lặng người vì đau xót. Tuy không còn rơi lệ, nhưng mắt cả hai đều sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc rất nhiều, giờ thì nước mắt cũng cạn rồi.

“Đứa trẻ đáng thương… Vân Thái hậu khẽ lẩm bẩm. Tiểu Hoằng Nhi còn quá nhỏ mà đã mất mẹ, thật đáng tiếc thay…