Nhưng hắn cũng đã sai rồi. Dù hắn từng đối xử tốt với Vô Hoan thế nào, những gì từng có được… đều là chính tay hắn hủy đi. Hắn để tâm đến việc hai người không thể có con, vì thế đẩy nàng ra xa.Nhưng không ngờ rằng, khi đẩy nàng ra, thì là vĩnh viễn mất nàng. Hắn khẽ vuốt má đứa trẻ — nhưng trong lòng vẫn hận Vô Hoan đến tận xương tủy: Tại sao nàng lại tuyệt tình như thế? Đứa trẻ vẫn không ngừng khóc, gương mặt đỏ bừng lên, như thể sắp khóc đến ngất đi.Thanh Phong hơi sững người, bấy giờ mới bế đứa bé lên.Quả nhiên, vừa được bế lên thì nó cũng ngừng khóc một chút. Thanh Phong nhìn nó, cười nhạt một tiếng:“Dù con còn chưa lớn, nhưng dáng vẻ này… đúng là giống mẹ con thật đấy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương