Dương Ninh Nhi nghiến răng gằn giọng: “Cô mẫu của ta chính là Hoàng hậu nương nương!

Lạc Thiên Tuyết bật cười: “Ồ? Vậy có nghĩa là ngươi được đặc quyền sao? Dù là Thái tử điện hạ cũng phải đưa ra chứng cứ, còn ngươi thì sao? Chẳng có gì ngoài vài câu của thân tín, thế mà đã muốn lục soát ta? Làm ơn đi, lần sau muốn gài bẫy người khác thì cũng phải thông minh một chút.

Nói xong, nàng thu dọn đồ đạc, xách giỏ lên rồi rời đi.

Dương Ninh Nhi thấy nàng định đi, trong lòng liền hoảng hốt. Nếu để Lạc Thiên Tuyết rời khỏi đây, vậy trâm cài của nàng ta coi như mất, mà cũng không thể gài bẫy nàng được nữa!

“Hạo Nguyệt! Ngươi còn không mau ngăn nàng lại! Rõ ràng nàng ta đang sợ tội mà bỏ trốn! Dương Ninh Nhi quát lên.

Hạo Nguyệt lạnh lùng đáp: “Chỉ có Vương gia mới có thể ra lệnh cho ta, Dương tiểu thư, cô là cái gì?

Dương Ninh Nhi bị chẹn họng, nhất thời đỏ bừng mặt vì mất mặt.

Nàng ta lập tức lao lên, định túm lấy Lạc Thiên Tuyết.

“Lạc Thiên Tuyết! Ngươi không được đi! Dương Ninh Nhi nói, rồi quay sang Chiến Liên Cảnh, “Chiến vương gia, chẳng lẽ ngài không nên xử lý chuyện này sao?

Mọi người đều nhìn về phía Chiến Liên Cảnh, hắn cũng chỉ khẽ nâng mi mắt, nhàn nhạt nói: “Hạo Nguyệt, sai người đi tìm.

Hạo Nguyệt nhận lệnh, lập tức bảo thái giám và cung nữ tìm kiếm.

Dương Ninh Nhi siết chặt nắm tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc giỏ trên tay Lạc Thiên Tuyết. Cây trâm chắc chắn đang ở trong đó, chỉ cần lát nữa tìm không thấy, nàng ta lập tức vạch trần Lạc Thiên Tuyết, đến lúc đó chính là kế hoạch hoàn mỹ.

Lạc Thiên Tuyết vẫn đứng đó, dáng vẻ nhàn nhã, như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

Không lâu sau, thái giám quay về bẩm báo—tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cây trâm.

Dương Ninh Nhi cười lạnh: “Lạc Thiên Tuyết, giờ thì nên lục soát ngươi rồi chứ?

Lạc Thiên Tuyết thản nhiên đáp: “Vậy cứ tùy tiện đi.

Dương Ninh Nhi lập tức giật lấy chiếc giỏ, lục lọi bên trong, nhưng lại chẳng tìm thấy cây trâm đâu cả.

Sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch. Đây là cây trâm Hoàng hậu ban thưởng, tuyệt đối không thể để mất! Rõ ràng đã nhét vào giỏ của Lạc Thiên Tuyết, tại sao lại không thấy?

Lạc Thiên Tuyết nhếch môi cười nhạt: “Sao vậy? Không tìm thấy à?

Dương Ninh Nhi trừng mắt nhìn nàng, rồi lao tới định tự tay lục soát trên người nàng. Nhưng Lạc Thiên Tuyết nhanh chóng lùi một bước, giọng bỡn cợt: “Ngươi làm gì thế? Chẳng lẽ ngươi sờ ta xong thì định cưới ta à?

Mọi người lại bật cười, không ngờ Lạc Thiên Tuyết lại thú vị đến vậy. Chỉ vài câu nói đã khiến Dương Ninh Nhi tức đến nghẹn lời.

Dương Ninh Nhi tức giận chỉ thẳng vào nàng: “Chắc chắn là ngươi giấu trên người!

Lạc Thiên Tuyết nhàn nhã đáp: “Hạo Nguyệt, ngươi đến lục soát đi. Ta ghét nhất là để bàn tay bẩn thỉu chạm vào người mình.

Dương Ninh Nhi giận dữ: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói tay ta bẩn à?!

Lạc Thiên Tuyết quay đầu đi, giọng đầy khinh miệt: “Ta có nói ngươi đâu, đừng tự mình đa tình.

Hạo Nguyệt bước lên, kiểm tra tay áo của Lạc Thiên Tuyết, nhưng chẳng tìm thấy gì.

“Không có cây trâm nào cả. Hạo Nguyệt thản nhiên nói.

Lạc Thiên Tuyết liếc nhìn Dương Ninh Nhi, nhàn nhạt nói: “Cây trâm kia là Hoàng hậu ban thưởng cho ngươi, nhưng không biết ngươi có nhớ hay không, tiền Hoàng hậu cũng từng ban cho ta một cây trâm, so với trâm mã não của ngươi còn quý giá hơn nhiều. Ngươi nghĩ ta cần thèm thuồng thứ của ngươi sao?

Lúc này, mọi người mới sực nhớ, thuở nhỏ Lạc Thiên Tuyết từng rất được tiền Hoàng hậu yêu thích, bà gần như nuôi nàng như một công chúa.

Cũng chính vì vậy, quan hệ giữa nàng và Ngọc Cô Hàn khá tốt, bởi hai người từng lớn lên cùng nhau.

Cây trâm mà tiền Hoàng hậu ban cho nàng được chế tác từ dạ minh châu hiếm có, có thể phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong đêm tối, hoa văn điêu khắc tinh xảo tuyệt mỹ, sống động như thật, độc nhất vô nhị, giá trị liên thành.

Đúng vậy, Lạc Thiên Tuyết sở hữu không ít bảo vật, sao có thể coi trọng một cây trâm mã não?

Dương Ninh Nhi hừ lạnh, trừng mắt nhìn nàng: “Chưa từng nghe đến tham lam vô độ sao?

“Có chứ, nhưng ta cũng từng nghe qua rằng, muốn hãm hại người khác thì ít nhất cũng phải thông minh một chút. Lạc Thiên Tuyết cười nhạt, xoay người rời đi.

Gặp phải chuyện này, nàng cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại Thái phó viện nữa. Nàng cần nghĩ cách khiến Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, bằng không, ngày nào cũng phải phí thời gian đối phó với những kẻ như Dương Ninh Nhi, thật sự rất mệt mỏi.

Dương Ninh Nhi siết chặt nắm tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cây trâm mã não đã mất, nếu về phủ mà không tìm thấy, chắc chắn nàng ta sẽ bị phụ thân trách phạt thậm tệ.

Chiến Liên Cảnh phất tay, ra hiệu cho Hạo Nguyệt đẩy xe lăn đưa hắn rời đi.

Lên xe ngựa, Chiến Liên Cảnh mới bảo Hạo Nguyệt lấy ra chiếc hộp gỗ mang theo.

Hộp này vốn dùng để đựng trà cụ, bởi hắn rất kén chọn, không tùy tiện dùng chung vật dụng với người khác.

Nhưng vừa mở ra, Hạo Nguyệt liền sững sờ—bên trong lại có một cây trâm mã não.

Nàng ta kinh ngạc thốt lên: “Sao cây trâm này lại ở đây? Quả là quá kỳ lạ!

Dương Ninh Nhi muốn hãm hại Lạc Thiên Tuyết, nhưng sao cây trâm lại chạy đến chỗ Chiến Liên Cảnh? Dương Ninh Nhi đâu có ngu xuẩn đến mức này!

Chiến Liên Cảnh lơ đễnh lật xem cây trâm, nhận xét hờ hững: “Cũng chỉ tầm thường thôi.

Hắn chậm rãi nói: “Lạc Thiên Tuyết nói không sai, đầu óc không đủ, thì đừng nghĩ đến chuyện hãm hại người khác.

Hạo Nguyệt có chút bất đắc dĩ, lên tiếng: “Vậy có phải Vương gia đang nói thuộc hạ ngốc không?

“Không chỉ ngốc, mà còn mắt mũi kém. Chiến Liên Cảnh nhàn nhạt đáp.

Hạo Nguyệt khó hiểu: “Vương gia nói vậy… chẳng lẽ thuộc hạ đã bỏ sót điều gì?

Chiến Liên Cảnh thản nhiên nói: “Ngươi thử nhớ lại xem, khi Lạc Thiên Tuyết bước đến gần chúng ta, nàng đã có động tác gì?

Hạo Nguyệt ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra điểm nào đáng ngờ. Khi đó, Dương Ninh Nhi náo loạn đến mức ầm ĩ, còn Lạc Thiên Tuyết thì vẫn ung dung thản nhiên, chẳng có gì bất thường cả.

Chiến Liên Cảnh khẽ thở dài, nói: “Cây trâm này vốn ở trên người Lạc Thiên Tuyết, nhưng nàng đã lợi dụng khoảnh khắc thích hợp để chuyển nó sang đây. Khi ấy, bản vương không nhìn thấy, nhưng nghe được một âm thanh rất khẽ, rất nhanh. Hơn nữa, nàng lợi dụng góc độ, dùng cơ thể bản vương làm vật che chắn, khiến không ai nhìn thấy. Âm thanh cây trâm rơi vào hộp gỗ cũng bị tiếng ồn xung quanh che lấp.

Hạo Nguyệt nhíu mày, “Nói như vậy, Lạc tiểu thư còn tính toán được cả ánh mắt của thuộc hạ, chờ đúng lúc thuộc hạ sơ suất mới ra tay. Nếu không, chắc chắn ta sẽ phát hiện.

Chiến Liên Cảnh khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chiêu này của nàng hôm nay khá cao minh.

“Nhưng vẫn không qua được tai Vương gia. Hạo Nguyệt cười nói.

Sắc mặt Chiến Liên Cảnh trầm xuống. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, Lạc Thiên Tuyết lại có khả năng này—nếu vậy, năng lực sử dụng ám khí của nàng hẳn cũng không tệ.

Hắn chợt hỏi: “Hạo Nguyệt, ngươi có cảm thấy Lạc Thiên Tuyết lợi hại hơn ngươi nhiều không?

Hạo Nguyệt cúi đầu đầy hổ thẹn: “Đúng vậy, trước đây thuộc hạ không bắt được Quỷ Y cô nương, bây giờ ngay cả một tiểu xảo của Lạc tiểu thư cũng không nhận ra… Thuộc hạ thực sự không bằng nàng.

“Vậy thu phục nàng về dưới trướng bản vương thì sao?

Hạo Nguyệt có chút kinh ngạc. Chiến Liên Cảnh làm việc luôn có chủ kiến riêng, rất ít khi hỏi ý kiến người khác.

Nàng ta cúi đầu, thành thật đáp: “Vương gia, thực ra thuộc hạ cũng cảm thấy ngài đối với Lạc tiểu thư có gì đó rất khác biệt. Lúc ấy, thuộc hạ đã nghĩ, Vương gia chắc chắn sẽ có ý thu phục nàng, dù sao thì Lạc tiểu thư đúng là một nhân tài, nhất định sẽ giúp ích cho ngài.

“Ngươi cũng thấy nàng không tệ?

Thật kỳ lạ, hôm nay Chiến Liên Cảnh lại hỏi câu này đến hai lần.

Hạo Nguyệt nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không tệ rồi. Lạc tiểu thư không chỉ tinh thông y thuật, mà còn rất thông minh. Hơn nữa, trong lòng Vương gia chẳng phải sớm đã có đáp án rồi sao? Nếu không, sao Vương gia lại để lộ tình trạng đôi chân trước mặt nàng? Nếu là người khác, Vương gia e rằng đã sớm giết rồi.

Chiến Liên Cảnh trầm ngâm, quả thực, lời Hạo Nguyệt nói rất đúng.

Trong lòng hắn, có lẽ đã sớm có câu trả lời.

Giờ hắn hỏi lại, là vì có suy nghĩ khác, hay là vì điều gì? Sao hắn lại cảm thấy có chút e ngại?

Chợt, hắn nhớ lại lần trước, khi hắn muốn chiêu mộ Lạc Thiên Tuyết, nàng đã từ chối thẳng thừng.

Không biết hiện tại, nàng có thay đổi suy nghĩ hay chưa?

“Vương gia, chi bằng quan sát thêm một thời gian, xem thử Lạc tiểu thư có thể tin tưởng được không? Hạo Nguyệt đề nghị.

“Nàng sao? Chiến Liên Cảnh nhàn nhạt đáp một câu, “Thôi bỏ đi, bản vương không thích để nữ nhân làm việc bên cạnh.

Dứt lời, hắn nhắm mắt, không nói thêm nữa.

Hạo Nguyệt sững sờ. Ý gì đây? Nàng chẳng lẽ không phải nữ nhân sao? Hóa ra từ trước đến nay, Chiến Liên Cảnh vẫn luôn coi nàng là nam nhân?

Khoảnh khắc ấy, Hạo Nguyệt cảm thấy lòng mình bị tổn thương nặng nề!

Bên kia, Lạc Thiên Tuyết đợi một lát, cuối cùng cũng thấy Ngọc Cô Hàn hạ triều đi ra.

Vừa nhìn thấy nàng, Ngọc Cô Hàn liền dịu dàng mỉm cười: “Thiên Tuyết, may mà ngươi vẫn còn chịu đợi bổn cung. Nếu không, bổn cung lại phải chạy đến phủ tướng quân tìm ngươi rồi.

Đi cùng Ngọc Cô Hàn còn có Ngọc Chỉ Dương, hắn cũng nở nụ cười dịu dàng khi trông thấy nàng.

Lạc Thiên Tuyết nói thẳng: “Thực ra ta chỉ muốn nói rõ với thái tử điện hạ một chuyện—sau này đừng tặng gì cho ta nữa. Ta thật sự không thiếu thứ gì, ngựa tốt ta cũng đã có.

Ngọc Chỉ Dương mỉm cười, nói: “Thái tử hoàng huynh có lòng tốt, ngươi cũng đừng từ chối nữa. Chúng ta cùng đi đua ngựa đi, thế nào?

Lạc Thiên Tuyết vốn đã thấy bực bội, giờ có cơ hội cưỡi ngựa giải tỏa cũng không tệ.

Ngọc Cô Hàn liền khuyến khích: “Thiên Tuyết, đi thôi, đã lâu rồi bổn cung chưa cùng ngươi vui chơi.

Nàng do dự một chút rồi gật đầu: “Được, nhưng ngựa ta chỉ mượn để cưỡi, không phải nhận quà.

Ngọc Cô Hàn cười nhẹ: “Ngươi cũng thay đổi rồi, trước kia bổn cung tặng gì ngươi cũng vui vẻ nhận.

“Đó sao giống nhau được? Con người lớn lên, tính tình dĩ nhiên cũng đổi thay. Lạc Thiên Tuyết nói.

Ba người đi đến hành cung của thái tử để chọn ngựa.

Tin tức về cuộc đua ngựa lập tức truyền đến tai Ngọc Nam Phong.

Khi ba người vừa chuẩn bị xuất phát ngoài hành cung, Ngọc Nam Phong đã cưỡi ngựa chạy đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Tuyết, lớn tiếng nói: “Thiên Tuyết! Bản hoàng tử cũng tham gia!

“… Lạc Thiên Tuyết cạn lời, trực tiếp đảo mắt khinh thường.

Chẳng phải hai ngày trước nàng đã nói rõ ràng với Ngọc Nam Phong rồi sao? Sao hắn còn cứ bám lấy nàng?

Ngọc Cô Hàn thì chẳng bận tâm, chỉ nói: “Tứ đệ cũng đến à? Càng đông càng vui, đích đến là Thập Lý Pha, ai đến trước thì thắng.

Lạc Thiên Tuyết giơ roi ngựa lên, hỏi: “Vậy bắt đầu chứ?

Đường phố kinh thành không rộng, ba nam nhân này đều có ý nhường cho nàng xuất phát trước.

Lạc Thiên Tuyết cũng chẳng để tâm, đi trước cũng chẳng thiệt gì.

Chờ nàng rời đi, sắc mặt Ngọc Cô Hàn liền lạnh xuống, trầm giọng nói: “Bổn cung không thích có kẻ dư thừa xen vào.